Danh sách chương

“Hề hề… Cha mẹ, hôm qua con và Tiểu Linh đi họp chợ ở huyện, còn mua cho cha mẹ hai đôi giày. Hai người thử xem có vừa chân không.”

Mộc Tử Đằng mở bọc vải trên bàn, bên trong là hai đôi giày giải phóng màu xanh quân đội. 

“Đôi giày này…”

Mẹ Mộc cẩn thận cầm giày lên, lật qua lật lại xem, nhưng không mang thử. 

“Mẹ, mẹ mau thử xem có vừa chân không.”

Mộc Tử Đằng chọn đôi lớn hơn đưa cho cha Mộc:

“Cha, đôi này của cha.” 

“Ừ…”

Cha Mộc run rẩy nhận giày, mắt già ngân ngấn nước, chỉ chực trào ra. 

Ông ngẩng đầu một lúc để kìm lại, rồi nhìn Mộc Tử Đằng, giọng như chê bai:

“Ta với mẹ con cuối cùng cũng không uổng công yêu thương con, giờ mới được hưởng chút hiếu thảo của con đây.” 

“Cha mẹ yên tâm, sau này còn nhiều hiếu thảo hơn nữa, chút này chẳng là gì đâu ạ.”

Mộc Tử Đằng học theo giọng điệu đắc ý của nguyên thân. 

Cha Mộc mẹ Mộc đương nhiên không tin lời khoác lác của anh.

Được một lần hiếu thảo, họ đã thấy đủ rồi. 

“Cha mẹ, hai người đừng chỉ nhìn mà không thử, mau mang vào đi. Không vừa thì lần sau tụi con mang đi đổi.”

Thấy hai người mãi không mang, Giản Thanh Linh sốt ruột thúc giục. 

“Thử, thử. Bà già, bà cũng mau thử đi.” 

Cha Mộc vui vẻ xỏ giày vào chân, chẳng dám để giày chạm đất, sợ không vừa, lúc mang đổi người ta không vui. Đồng thời không quên nhắc bà già. 

Mẹ Mộc cũng không do dự nữa, lập tức mang vào. 

“Hà, vừa khít chân luôn.”

Ông vung hai chân giữa không trung, lưng ngả hẳn ra sau. 

Hành động của ông làm Mộc Tử Đằng giật mình, anh vội đứng dậy đỡ lưng cha. 

“Cha, cha từ từ thôi. Đã vừa chân thì đứng dậy đi vài bước đi.”

Vung chân giữa không trung là sao chứ. 

Cha Mộc nương theo sức dỡ của con trai mà đứng lên, đi qua đi lại trong phòng chính.

Ông quá vui, chẳng hề ý thức hành động vừa rồi nguy hiểm thế nào. 

“Đôi của tôi cũng vừa.”

Mẹ Mộc đứng dậy, bước đi trên sàn. 

“Đều vừa là tốt rồi.” 

Giản Thanh Linh thầm đắc ý.

Vừa chân là đương nhiên, cũng không xem giày là ai chọn. Tinh thần lực của cô không phải để trưng đâu. 

“Út à, đôi giày này chắc không rẻ đâu nhỉ.”

Bình thường họ chỉ mang giày cỏ hoặc giày vải, lần đầu mang giày giải phóng, không biết bao nhiêu tiền một đôi. 

Chắc ít nhất cũng mấy đồng một đôi chứ. 

“Không đắt đâu mẹ. Cha mẹ cứ mang thoải mái, hỏng thì con mua đôi khác cho.” 

Chỉ cần cha mẹ vui, dù đắt hơn nữa cũng phải mua, huống chi nó chẳng đắt tí nào. 

“Làm sao cứ để tụi con tốn kém được. Tiền trên người phải giữ lại, đừng tiêu bậy.”

Nói đến đây, mẹ Mộc ngồi xuống, nhìn hai người:

“Hôm qua hai đứa vào huyện làm gì vậy?” 

Đi lại mất mấy hào tiền xe, để tiết kiệm, cả đời bà mới đi huyện hai lần. 

“Bán thú săn ạ. Hai cái bẫy tụi con đào trước đó mấy ngày nay lại bắt được mồi, mấy con luôn.”

“Ăn không hết, để nhà sợ hỏng, ở thôn chẳng bán được. Hai đứa tụi con bàn nhau mang vào huyện bán, đúng hôm qua họp chợ, dễ bán lắm.” 

“Lại săn được mồi nữa à, tốt thật.”

Mẹ Mộc cảm thán.

May mà lúc trước con trai không nghe bà, nếu không đã bỏ lỡ bao nhiêu thịt, bao nhiêu tiền rồi? 

“Ừ, thằng nhóc con lớn chừng này, cuối cùng cũng làm đúng một việc.”

Con trai có thu hoạch, cha Mộc cũng mừng thay. 

“À đúng rồi, cha mẹ, tối nay qua nhà tụi con ăn cơm nhé. Tụi con còn để lại một con gà rừng và một con thỏ rừng ở nhà.”

Giản Thanh Linh mời hai ông bà. 

Mời cha mẹ qua ăn cơm, để cô nói thì hợp hơn. 

Dù cha mẹ có đi hay không, thì lời từ miệng cô nói ra, họ sẽ hài lòng hơn. 

“Chúng ta không đi đâu, phí lương thực.”

Mẹ Mộc vội từ chối. 

“Mẹ con nói đúng đấy.”

Cha Mộc cũng phụ họa. 

“Cha mẹ qua nhà con trai ăn cơm, sao gọi là phí được? Chỉ có đứa bất hiếu mới nói vậy.”

“Con là con trai tốt của cha mẹ mà. Với lại hôm qua tụi con mua thêm ít lương thực ở huyện về, nên không lo thiếu cơm ăn đâu.” 

Mộc Tử Đằng kéo Giản Thanh Linh đứng dậy:

“Quyết vậy nhé. Tối tụi con không qua gọi đâu, kẻo có người lại nhìn con không vừa mắt. Cha mẹ chủ động chút.” 

Giản Thanh Linh cầm mảnh vải trước đó gói giày, vẫy tay với hai ông bà:

“Cha mẹ, tụi con qua ruộng rau hái ít ớt xanh rồi về, không làm phiền hai người nghỉ trưa nữa.” 

“Ừ, được, hái nhiều chút.” 

Khi Giản Thanh Linh và Mộc Tử Đằng đến ruộng rau, thấy một bé gái khoảng bảy tám tuổi đang nhổ cỏ. 

Cô bé nghe tiếng động, ngẩng đầu, rụt rè gọi:

“Chú ba, thím ba.” 

Giản Thanh Linh nhướn mày:

“Tiểu Thảo, giữa trưa sao không nghỉ ngơi vậy?” 

Mộc Tiểu Thảo, con gái thứ hai của Mộc Tử Diệp.

Trên cô bé là anh trai mười một tuổi Mộc Ngân, dưới là em trai năm tuổi Mộc Đồng. 

Trần Bình trọng nam khinh nữ, có chuyện tốt chẳng bao giờ nghĩ đến cô bé, cần làm việc thì gọi ngay.

Mộc Tử Diệp bị ảnh hưởng bởi Trần Bình, cũng không coi trọng cô con gái này.

Một đứa trẻ tốt lành bị họ nuôi thành nhút nhát yếu đuối. 

Về chuyện đối xử với con cái, Trần Bình còn thua Vương Ái Hoa.

Ít nhất Vương Ái Hoa đối xử công bằng với bốn đứa con mình. 

Nhưng trong đám trẻ nhà lớn nhà hai, chỉ có Tiểu Thảo là còn lễ phép với anh, người chú ba này.

Đứa khác hoặc lạnh nhạt, hoặc làm ngơ. 

Tiểu Thảo nhổ cỏ giờ này, Mộc Tử Đằng không cần hỏi cũng biết chuyện gì.

Chỉ có Tiểu Linh mới lấy chồng chưa lâu, chưa hiểu tình hình nhà này, mới hỏi vậy. 

Quả nhiên… 

Mộc Tiểu Thảo cúi đầu tiếp tục nhổ cỏ, lí nhí nói:

“Mẹ cháu bảo cháu ra nhổ cỏ.” 

Giản Thanh Linh định nói thêm, thì bị Mộc Tử Đằng kéo lại:

“Trời nắng to thế này, chúng ta hái ớt xanh nhanh rồi về thôi.” 

Giản Thanh Linh nheo mắt nhìn lên.

Mặt trời gay gắt đang chiếu ngay đỉnh đầu, đúng là nóng rát:

“Vậy nhanh lên.” 

Trải mảnh vải cạnh ruộng ớt, hai người bắt đầu hái, gói được một bọc nhỏ.

Hai người chào Tiểu Thảo một tiếng rồi về. 

Mẹ Mộc đợi hai người ra khỏi sân mới yên tâm vào phòng, thấy ông già trên giường chưa ngủ. 

“Ông già, ông nói xem út đột nhiên mua cho chúng ta hai đôi giày. Có phải cái bẫy của tụi nó săn được nhiều mồi lắm không?”

Mẹ Mộc vừa cởi giày lên giường vừa tò mò hỏi. 

“Làm gì có chuyện lần nào cũng săn được mồi. Chỉ là may mắn thôi. Sau này chưa chắc đã gặp may vậy nữa. Chuyện út đào bẫy bà đừng nói ra ngoài.” 

Cha Mộc tinh tường lắm, vừa nghe bà già mở lời đã biết bà định nói gì tiếp, vội ngăn ý tưởng không thực tế của bà. 

Hết

Chương 16: Tặng Giày.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    phamtuanh

    Cuối tuần r nàng ơi, có thể up 10 chương dk ko nànng ☺️

    1. Cấp 1

      NHÍM

      Hum nay Nhím up 10 chương nghen nàng, để Nhím cố gắng dịch nè <3 <3 <3

      1. Cấp 1

        phamtuanh

        Yeahhhh thanks nàng nhiều nhé, ta đợi mòn mỏi luôn á, ngày nào ko có chương mà ko ngủ được

  2. Cấp 1

    phamtuanh

    Cảm ơn nàng nhiều nha, sắp cuối tuần rồi hay nàng đăng 1 thể trăm chương đọc cho đã nghiền nàng ơii ☺️😅😂

  3. Cấp 1

    phamtuanh

    Nay không có chương mới hả nàng 🥲🥲🥲

  4. Cấp 1

    phamtuanh

    Aaaaa đúng 00:00 nàng đăng chương mới, cảm ơn nàng nhiều nhá, một ngày mà không đọc được chương mới là tối ko ngủ dk ☺️

  5. Cấp 1

    phamtuanh

    Nay không có chương mới ạ, mai nàng bù chương nha 🥲

Trả lời

You cannot copy content of this page