Danh sách chương

Nghe nói, cây hòe cổ thụ bên cạnh cây cầu cũ ở thôn Cổ Dương đã có lịch sử hơn hai trăm năm.

Thân cây to đến mức cần năm người đàn ông trưởng thành mới ôm xuể. 

Giữa trưa nắng gắt, mặt trời chói chang, nhưng dưới gốc cây lại là một mảng mát mẻ, thỉnh thoảng còn có làn gió nhẹ lùa qua.

Lúc này, dưới tán cây đông nghẹt những người đàn ông vừa làm đồng về, từng người từng người ngồi bệt dưới đất nghỉ ngơi như ông lớn, chỉ chờ vợ mình nấu cơm xong gọi về ăn. 

Xa xa bỗng tụ lại một đám mây đen kịt, âm u nặng nề. 

“Hôm nay nóng thế này, hóa ra là sắp mưa rồi.”

Một thanh niên trẻ tuổi vô tư nói. 

“Thằng nhóc thối, nói bậy bạ gì thế? Cầu trời đừng mưa xuống mới phải!”

Một người đàn ông trung niên nhìn đám mây đen ngày càng tiến gần và lo lắng nói. 

Mấy ngày nay, nhân lúc thời tiết tốt, mọi người đều bận rộn cấy lúa trên ruộng nhà mình.

Nếu mưa lớn, chẳng phải đám mạ trong ruộng sẽ toi sao?

Những người lớn tuổi cũng lộ vẻ mặt lo âu. 

“Tốc độ đám mây trôi nhanh thế kia, chắc chỉ là mưa thoáng qua thôi, mọi người đừng lo.”

Một ông lão có kinh nghiệm quan sát một lúc rồi thoải mái nhắc nhở. 

Nghe ông nói, mọi người đồng loạt gật đầu, tiếp tục tụm năm tụm ba tán chuyện, chẳng ai nghi ngờ lời ông lão cả. 

“Tới rồi, tới rồi, sắp trôi qua địa phận thôn chúng ta rồi!” 

Mọi người theo lời người đó ngẩng lên nhìn đám mây đen, lặng lẽ chờ nó trôi qua.

Một phút trôi qua, hai phút trôi qua, rồi năm phút trôi qua, đám mây vẫn không rời đi. 

Đám mây vốn rộng lớn dần thu nhỏ lại, đến khi chỉ còn khoảng năm trăm mét thì ngừng biến đổi.

Ở giữa đám mây, có ánh chớp lóe lên.

Chỉ có đỉnh đồi nhỏ phía trước họ bị bao phủ trong bóng tối đen kịt, còn những nơi khác lại trở về cảnh nắng chói chang. 

Mọi người: Chuyện gì đang xảy ra vậy? 

Đột nhiên, hai tia sét đánh xuống, tiếp theo là hai tiếng sấm “ầm ầm” vang dội. 

“Ầm…”

Một vệt sáng lửa bùng lên. 

Đám mây nhanh chóng tan ra, ánh sáng trở lại. 

Sét đánh, sấm rền, lửa cháy, mây tan, tất cả chỉ diễn ra trong hai nhịp thở. 

Mọi người bị cảnh tượng này dọa đến mức hồn vía chưa kịp hoàn lại. 

“Ối… cháy rồi! Nhà ai bị sét đánh cháy thế kia?”

Không biết ai hét lên một tiếng. 

“Đó là chỗ đỉnh đồi, chẳng lẽ là nhà Đằng Tử?” 

“Trời ơi… hôm nay hai vợ chồng nhà họ Mộc lại lười biếng ở nhà, liệu có sao không? Mau đi giúp dập lửa!”

Mấy người nhà gần nhà họ Mộc lập tức phản ứng, vội gọi mọi người chạy lên đồi. 

Nghe vậy, mọi người không ngây ra nữa, lập tức chạy theo. 

Trong phòng nhà họ Mộc, hai người chỉ mặc đồ lót, một nam một nữ, đang trừng mắt nhìn nhau.

Trong lúc nhất thời, chẳng ai chủ động mở lời. 

Cho đến khi… 

“Á… cây bạch quả nhà của họ Mộc bị sét đánh cháy rồi!” 

“Mau… mau dập lửa đi!” 

Tiếng hét vang lên từ ngoài sân.

Hai người không trừng mắt nữa, nhanh chóng nhảy xuống giường, vớ lấy áo ngoài và quần mặc vào.

Khi chạy qua bếp, họ múc một xô nước từ lu rồi lao ra ngoài. 

“Tránh ra!”

Người đàn ông hét lớn với đám thôn dân đang dùng chổi tre và cành cây dập lửa. 

Mọi người tránh sang hai bên theo phản xạ.

Người đàn ông hất mạnh xô nước lên cao năm mét, lửa lập tức tắt đi một nửa.

Cảm nhận được tiếng bước chân quen thuộc từ phía sau, anh ta cầm xô bước sang bên trái một bước. 

Cùng lúc đó, một xô nước nữa hắt lên cây bạch quả. 

Hai xô nước xong xuôi, lửa tắt hẳn.

Cây bạch quả với đường kính khoảng một mét bị sét đánh, bị lửa thiêu, giờ thành cây rỗng ruột. 

Từ lúc mặc quần áo đến dập lửa, cả quá trình chưa tới hai mươi giây. 

Mọi người nhìn cảnh tượng kịch tính này, nửa ngày không thốt nên lời. 

“Chú Hoa, chú Sáu, anh Đại Chùy, còn mọi người nữa, cảm ơn đã lên giúp dập lửa!”

Mộc Tử Đằng quay người, lịch sự cảm ơn mọi người. 

Giản Thanh Linh cũng mỉm cười gật đầu với mọi người:

“Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ.” 

“Hai đứa không sao là tốt rồi. Sau này cẩn thận chút, hôm nay làm mọi người sợ hết hồn.”

Chú Hoa thở dài, quay người rời đi. 

Đằng Tử đã ở nhà, sao không ra dập lửa sớm?

Lửa cũng chẳng lớn, lại đợi mọi người chạy tới nơi, hai kẻ lười biếng này mới chịu ra tay.

Chẳng phải làm mọi người lo lắng vô ích sao? 

Những người khác cũng lục tục rời khỏi sân nhà họ Mộc. 

Đi xa rồi, Giản Thanh Linh vẫn nghe thấy tiếng thôn dân thì thào rằng hai người họ đúng là đồ lười biếng. 

Hai người nhìn nhau, cùng “phì… ha ha” cười lớn.

Cười một lúc, nước mắt bất giác chảy ra. 

“Thôi, vào nhà đi, kẻo người khác thấy lại bảo chúng ta điên.”

Đã mang tiếng lười biếng đủ khổ rồi, không thể thêm cái mác thần kinh được. 

Mộc Tử Đằng vươn tay nhận xô gỗ từ tay Giản Thanh Linh, đặt lại cạnh lu nước trong bếp.

Anh múc nửa gáo nước, “ừng ực ừng ực” uống cạn, rồi múc thêm nửa gáo, quay vào phòng chính đưa cho Giản Thanh Linh. 

“Cảm ơn.”

Giản Thanh Linh cười nhận lấy, uống vài ngụm hết sạch:

“Đúng là nước suối núi, ngọt thanh, ngon thật.”

Cô đứng dậy đặt gáo về bếp. 

“Đương nhiên ngon rồi, đây là nước chưa bị ô nhiễm mà.” 

Hai người ngồi trong phòng chính ngẩn ra một lúc, thực ra là mỗi người tự sắp xếp lại ký ức vừa tiếp nhận. 

Mộc Tử Đằng và Giản Thanh Linh là cặp vợ chồng lười biếng nổi tiếng nhất đội Bá Kết, không, phải nói là toàn thôn Cổ Dương, không ai sánh bằng. 

Vì hai người làm việc gian dối, lười nhác, anh chị em trong nhà ngày càng oán giận.

Sau nửa năm kết hôn, cha mẹ đành tách họ ra sống riêng. 

Dù lười, nhưng miệng lưỡi họ ngọt ngào, dỗ dành hai ông bà xây cho họ ba gian nhà gỗ, họ mới chịu rời khỏi nhà chính. 

Sau khi tách ra, hai người càng lười hơn. 

Hết Chương 1: Tái Sinh.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    phamtuanh

    Cuối tuần r nàng ơi, có thể up 10 chương dk ko nànng ☺️

    1. Cấp 1

      NHÍM

      Hum nay Nhím up 10 chương nghen nàng, để Nhím cố gắng dịch nè <3 <3 <3

      1. Cấp 1

        phamtuanh

        Yeahhhh thanks nàng nhiều nhé, ta đợi mòn mỏi luôn á, ngày nào ko có chương mà ko ngủ được

  2. Cấp 1

    phamtuanh

    Cảm ơn nàng nhiều nha, sắp cuối tuần rồi hay nàng đăng 1 thể trăm chương đọc cho đã nghiền nàng ơii ☺️😅😂

  3. Cấp 1

    phamtuanh

    Nay không có chương mới hả nàng 🥲🥲🥲

  4. Cấp 1

    phamtuanh

    Aaaaa đúng 00:00 nàng đăng chương mới, cảm ơn nàng nhiều nhá, một ngày mà không đọc được chương mới là tối ko ngủ dk ☺️

  5. Cấp 1

    phamtuanh

    Nay không có chương mới ạ, mai nàng bù chương nha 🥲

Trả lời

You cannot copy content of this page