Cao Thủ Cung Đấu, Ta Có EQ Cao Vô Địch

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

“Gì cơ!” Hoằng Xương thoáng sững người, sắc mặt cứng đờ, nhưng ngay sau đó lại giãn ra, nở nụ cười đầy thú vị: “Nàng không thích ta? Thật thú vị, quá thú vị! Trên đời này lại có một nữ tử thú vị đến như vậy?”

 

Ngớ người luôn. 

 

Hả? Thế này cũng gọi là thú vị à? 

 

Ta thấy y mới đúng là thú vị, cả người giống như một quả trứng màu vậy.

 

“Vạn tương tư chẳng nơi tỏ bày, chỉ có vật này mới gửi được tình.” 

 

Y đọc thơ như đang đọc lời thoại, không hề mang chút cảm xúc nào, sau đó đưa cho ta một chiếc hộp vô cùng tinh xảo.

 

Ta nhìn cái hộp được đóng gói đẹp đẽ, mắt lập tức sáng rỡ, hai tay trịnh trọng nhận lấy. 

 

Gói đẹp như này, bên trong chắc chắn là đồ gì đó vô cùng quý giá.

 

Cứ nghĩ qua đó là vàng, là trang sức, hay là ngân phiếu. 

 

Nghĩ đủ thứ rồi, chỉ có điều không ngờ bên trong lại là một nắm đậu đỏ.

 

Cả người ta đờ ra. 

 

Mua rễ tặng châu? 

 

Cái hộp đẹp thế này, ngươi dùng để đựng cái này à? 

 

Còn không bằng lấy cái túi nhựa cho ta, ít nhất ta còn xách về tiện hơn.

 

“Ngọc cô nương đã hiểu được tâm ý của ta rồi chứ?” Hoằng Xương nhìn ta, ánh mắt nóng bỏng như sắp bốc cháy.

 

Ta bĩu môi trong lòng, thầm mắng một câu “ĐM mi”, mhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tươi rói, vui vẻ đáp lại: “Hiểu rồi.”

 

Đã đưa đậu đỏ đến tận tay rồi, ta còn không hiểu sao? 

 

Chẳng qua là muốn ta nấu cháo đậu đỏ cho y thôi! 

 

Haizz, EQ cao đúng là phiền thật. 

 

Nếu EQ thấp, ta còn có thể giả vờ nghe không hiểu, đằng này EQ quá cao, y vừa nói là ta đã hiểu ngay rồi.

 

“Thật tốt quá! Ngày mai, giờ này, tại nơi này, chúng ta hẹn nhau lúc hoàng hôn. Mong cô nương nể mặt.” Hoằng Xương chắp tay trước ta, giọng nói đầy kích động.

 

Chỉ một bát cháo đậu đỏ mà vội vàng đến thế, còn hẹn tối mai phải đưa đến, đúng là thúc giục như đòi mạng vậy!

 

Ta gật đầu, đáp lại một cách lễ phép và qua loa: “Vâng ạ.”

 

Nói xong, thuyền cũng vừa cập bến, ta liền cáo từ rời đi.

 

Hoằng Xương nhìn theo bóng lưng ta, trong mắt lộ rõ vẻ đắc ý: “Ta đã nói mẫu hậu lo lắng vô ích rồi. Trên đời này làm gì có nữ tử nào không khuất phục trước vẻ đẹp của ta?”

 

Người chèo thuyền nghe vậy, dè dặt tiến lại gần, cẩn trọng nói: “Điện hạ, nhưng thần thấy vẻ mặt của Ngọc Chân cô nương… sao giống như không hiểu ý của ngài vậy?”

 

Hoằng Xương khẽ cười nhạt, ánh mắt liếc sang người chèo thuyền: “Ngươi ngu ngốc, nhưng nàng thì không.” 

 

“Với khả năng bày mưu tính kế của nàng, dù đối diện biến cố lớn đến đâu cũng bình tĩnh như núi Thái Sơn, nàng sao có thể không hiểu được?”

 

“Cũng phải!” Người chèo thuyền gãi đầu, tự trách bản thân. 

 

Hóa ra là mình quá kém cỏi, không thể lĩnh hội được thâm ý trong lời nói của điện hạ và Ngọc Chân cô nương, xấu hổ quá!

 

Tối hôm sau, trong cơn ngái ngủ, ta mơ màng nấu cháo đậu đỏ, đặt vào giỏ thức ăn rồi mang đến cho y. 

 

Khi thấy ta tới, Hoằng Xương còn rất vui mừng, nhưng đến khi ta lấy bát cháo ra, sắc mặt y lập tức thay đổi.

 

“Ngọc cô nương, ý này là sao?” Hoằng Xương nhìn bát cháo trước mặt, có chút giận dữ nhưng lại cố nén xuống, giả bộ nhã nhặn mà hỏi.

 

Ta đẩy bát cháo đến trước mặt y, cười đáp: “Công tử, ngài nếm thử xem, có hợp khẩu vị không?”

 

Y trầm mặc giây lát, ánh mắt nhìn thẳng vào ta, thoáng do dự, cuối cùng có phần miễn cưỡng mà uống một ngụm. 

 

Chỉ mới uống một ngụm, động tác của hắn bỗng khựng lại, ánh mắt nhìn ta đầy vẻ ngạc nhiên: “Đắng?”

 

“Hả?” 

 

Nghe vậy, ta vội vàng nếm thử một miếng. 

 

Ai da, đúng là đắng thật! 

 

Đáng lẽ ra không nên nấu trong đêm tối mò như thế, chắc lỡ đổ nhầm nước đường thành nước ép khổ qua mất rồi.

 

Hoằng Xương nhìn bát cháo, trầm tư một lúc, rồi lẩm bẩm: “Học hải vô nhai, khổ tác chu. Khổ tác chu, ‘cháo’, ý của cô nương là như vậy sao?”

 

Ta nghe y nói mà đặt luôn cái thìa xuống, đầu óc mơ hồ. 

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Mê truyện số một

    Vãi haha 😂😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page