Cao Thủ Cung Đấu, Ta Có EQ Cao Vô Địch

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Đúng như người xưa nói: Càng tài giỏi càng cô đơn.

 

Xem ra mấy cuốn sách kia không phải hoàn toàn vô dụng. 

 

Sau khi Hoàng hậu rời đi, ta lập tức bắt đầu cằn nhằn với hệ thống: “Ngươi còn nói ta ngốc, Hoàng hậu không thèm đối phó với ta? Ngươi nhìn xem, nàng ta nào phải không thèm, rõ ràng là đang ngấm ngầm bày mưu tính kế!”

 

Hệ thống im lặng hồi lâu mới thốt ra một câu: “Nói thật, rất khó để đánh giá ngươi. Ngươi may mắn đến mức ta cảm thấy nếu đem câu chuyện này làm thành phim, hẳn sẽ phải đặt tên là “Ngọc Chân Truyện” mới đúng.”

 

“Ngươi nói năng gì vậy hả! Ta đã bảo rồi, EQ cao quá sẽ khiến người khác ganh tỵ. Không ngờ ngay cả ngươi, một hệ thống máy móc, cũng phải ganh tỵ với ta!” Ta tức tối đáp lại.

 

Hệ thống chọn cách im lặng, không thèm đôi co nữa.

 

Ta trở về cung Hoa Phi, chưa được thảnh thơi bao nhiêu ngày thì đã nhận được thiệp mời từ Hoằng Xương. 

 

Y nói có một buổi tụ hội, nhiều tiểu thư danh giá kinh thành đều tham gia, mà y lại không có nữ bạn đồng hành, muốn mời ta đi chèo thuyền cùng.

 

Ta nhíu mày. 

 

Đi thuyền thì được, nhưng chèo thuyền thì miễn, mệt tay lắm. 

 

Ban đầu định từ chối, nhưng nghĩ lại, mình là người có EQ cao kia mà.

 

Dù bị phế truất, y vẫn là Tứ Hoàng tử, hoàng tử mời mà lại từ chối thì thật không phải phép. 

 

Cuối cùng đành đồng ý.

 

Khi đi trên đường, ta loáng thoáng nghe được những lời bàn tán khe khẽ của đám tiểu thư kinh thành.

 

“Nàng ta xuất thân thấp kém, chỉ là một cung nữ, lại dám cùng ngồi chung bàn yến tiệc với chúng ta.”

“Trần tiểu thư, nói nhỏ chút thôi. Nàng ta thoạt nhìn thì ngu ngốc đấy, nhưng thật ra lại thông minh lanh lợi. Bên ngoài còn đồn rằng, ‘Đắc Ngọc Chân, đắc thiên hạ’, câu này quả không sai chút nào.”

 

“Đúng vậy, tuy chỉ là một cung nữ, nhưng chúng ta tốt nhất đừng đến gần dây dưa, kẻo đụng phải xui xẻo. Nếu nàng ta ngấm ngầm ra tay, đến c.h.ế.t chúng ta cũng không biết vì sao.” 

 

Ta đứng bên cạnh nghe thấy mà thầm gật gù. 

 

Đấy, đã bảo mấy cuốn sách kia rất hữu ích rồi mà. 

 

Chỉ học có hai tháng thôi, EQ của ta giờ đây đã cao đến mức người ta phải kính sợ.

 

“Ngọc Chân cô nương!” Hoằng Xương vẫy tay gọi.

 

Ta nghe tiếng liền bước đến, hành lễ một cách quy củ: “Tứ Hoàng tử vạn an.”

 

“Giữa ta và nàng, hà tất phải khách sáo như vậy?” 

 

Y vươn tay đỡ ta dậy, ánh mắt ôn nhu đến mức có thể vắt ra nước.

 

Ta chẳng buồn đáp lại, chỉ bước thẳng lên thuyền, y cũng lập tức theo sau.

 

Vốn dĩ định yên tĩnh ngắm cảnh một chút, thế nhưng Hoằng Xương đúng là không biết điều chút nào. 

 

Y cứ lải nhải bên tai ta, liên tục ngâm thơ. 

 

“Cảnh sắc hôm nay, trăng sáng, thuyền cô tịch, chỉ có hai ta. Ngọc cô nương, trước mỹ cảnh thế này, hẳn trong lòng nàng cũng như ta, cảm khái muôn phần phải không?”

 

“Hả?” Ta hoàn hồn lại, nhíu mày khó hiểu. 

 

Không phải chứ, ngươi muốn thể hiện thì cứ việc, tại sao còn lôi cả ta vào làm gì? 

 

Ta đang ngắm phong cảnh rất yên lành, ngươi tự dưng lại bày ra cái không khí sến súa này, thật là phiền c.h.ế.t đi được.

 

Thấy ta không trả lời, y bỗng nhiên áp sát lại gần, sau đó là một pha “thuyền đỡ” đầy bất ngờ. 

 

Y cúi đầu nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, nồng nàn tình ý: “Ngọc Chân cô nương, vì sao nàng không nói gì? Lẽ nào nàng không cảm nhận được tình ý của ta dành cho nàng hay sao?”

 

Chưa kịp để ta phản ứng, y liền vươn tay kéo lấy túi tiền của ta, chăm chú nhìn hoa văn được thêu trên đó rồi cất tiếng: “Túi vải của cô nương thêu uyên ương sao? Lẽ nào nàng đã có ý trung nhân? Không lẽ… đó là ta và nàng?”

 

“Thưa điện hạ, không phải đâu ạ.” 

 

Ta vội vàng phủ nhận, đưa tay chỉ vào hoa văn trên túi: “Đó là vịt, là một con vịt có thể nói chuyện. Còn bên kia là chuột Mickey.” 

 

“Ta biết khái niệm này hơi vượt thời đại đối với ngài, nhưng nó thật sự không phải uyên ương. Và còn nữa, ta không thích ngài đâu.”

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Mê truyện số một

    Vãi haha 😂😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page