Cao Thủ Cung Đấu, Ta Có EQ Cao Vô Địch

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Lời còn chưa dứt, thái giám đột nhiên dập đầu liên tục, giọng nói mang theo tiếng khóc: “Nương nương, nô tài đáng c.h.ế.t! Nô tài đáng c.h.ế.t! Ngọc Chân tỷ tỷ tài trí hơn người, việc này đích thực là do nô tài làm.” 

 

“Là vì hôm trước tỷ tỷ trách phạt nô tài, nô tài sinh lòng oán hận mới làm vậy. Nương nương có xử t.ử thì xin xử t.ử một mình nô tài, đừng liên lụy đến gia đình nô tài!”

 

“Ngươi nghĩ bổn cung sẽ tin ngươi không có kẻ nào sai khiến ư?” 

 

Hoa Phi đứng dậy, giọng nói lạnh lùng chất vấn, khi quay đầu lại còn không quên ném cho ta một ánh mắt đầy tán thưởng. 

 

Ánh mắt đấy rõ ràng đang nói: Không hổ là người của bổn cung, quả nhiên thông minh, vừa nhìn đã nhận ra thủ phạm.

 

Thái giám đập đầu đến mức r.á.ch cả trán, khóc lóc không ngừng: “Nương nương, nô tài đáng c.h.ế.t, xin người đừng liên lụy đến gia đình nô tài.” 

 

Vừa dứt lời, ngay giây tiếp theo, hắn ta bỗng chụp lấy thanh ki.ế.m của thị vệ đứng bên cạnh rồi tự c.ắ.t ngang cổ mình trước sự ngỡ ngàng của tất cả.

 

Cả đám người lập tức hoảng loạn, còn ta thì vẫn đứng yên như trời trồng, mặt đầy mơ hồ. 

 

Không phải chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 

 

Tại sao lại tự s.á.t? Chưa ai tố cáo cơ mà, hắn ta nhận tội cái gì chứ? 

 

Mọi người đều rối loạn cả lên, duy chỉ có ta vẫn đứng đấy, chẳng buồn nhúc nhích.

 

“Hoa Phi nương nương, ngươi không sao chứ?” 

 

Từ xa vang lên giọng nói của Hoàng hậu.

 

Hoa Phi nghe vậy, cuối cùng cũng gắng gượng phản ứng lại, cúi người đáp: “Thần thiếp vô sự.”

 

Hoàng hậu gật đầu, động tác mềm mại dìu Hoa Phi đứng dậy, ánh mắt sau đó lại dừng trên người ta, giọng nói trầm ổn: “Ngọc Châu bên cạnh Hoa Phi nương nương quả nhiên gan dạ hơn người. Lúc mọi người đều rối loạn, nàng lại bình tĩnh tự nhiên, có phong thái của một nữ tướng.” 

 

“Hoa Phi nương nương thật sự có phúc, gặp được một người tài giỏi như vậy.”

 

Ta bừng tỉnh khỏi trạng thái ngơ ngẩn. 

 

Hả? Hình như nàng ta đang khen mình?

 

Khen ta sao? Nhưng ta có làm gì đâu? Vì cớ gì lại khen?

 

Hoa Phi nở một nụ cười nhàn nhạt, trong giọng nói mang theo vài phần tự hào: “Vâng, tất cả nhờ có A Chân. Đến ta cũng không phát hiện ra điều khác lạ, vậy mà nàng chỉ nhìn một cái đã nhận ra thủ phạm.”

 

“Quả nhiên là thông minh lanh lợi!” 

 

Ánh mắt Hoàng hậu dừng lại trên người ta, trong giọng nói dường như mang theo vài phần sắc bén.

 

Ta chẳng chút e sợ, sớm đã đoán được nàng ta sẽ không vừa mắt mình. 

 

Biết ngay người này đang có ý xấu, quả không ngoài dự liệu, giờ thì bắt đầu chướng mắt ta rồi.

 

“Thế nhưng, Hoàng hậu nương nương, ngài nói có người động tay động chân vào kiệu, thử hỏi một thái giám, không có người xúi giục thì dám làm sao?” Hoa Phi khẽ cười, giọng nói dịu dàng mà lạnh lẽo.

 

Ta ngẩng đầu nhìn, Hoàng hậu và Hoa Phi đều đang cười, xem ra trò chuyện rất vui vẻ, mà ta nhàn rỗi không có việc gì, thôi thì cứ sửa cái kiệu này trước đã.

 

Nghĩ vậy, ta ngồi xổm xuống, còn chưa kịp lấy keo 502 ra thì bỗng nhiên nhận thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người mình.

 

Hoa Phi liếc nhìn Hoàng hậu, giọng nói lạnh lùng: “A Chân đang tra xét, chắc là chẳng mấy chốc chúng ta sẽ biết rõ là ai làm.”

 

Ta ngẩn ra. 

 

Hả? Mị có nói sẽ tra xét sao? Mị chỉ đang sửa kiệu thôi mà?

 

Thôi bỏ đi, cứ sửa kiệu trước đã, những chuyện khác tính sau. 

 

Nghĩ vậy, ta liếc thấy miếng ngọc bội trên người cung nữ đứng cạnh Hoàng hậu – kích cỡ vừa khớp với góc thiếu của chiếc kiệu này. 

 

Nếu dán nó lại thì sẽ vừa vặn vô cùng.

 

Ta đứng dậy, nhìn sang cung nữ kia, cười nhẹ nhàng nói: “Tiểu Thúy cô nương, ngọc bội của ngươi hình như rất hợp với góc này của kiệu đấy!”

 

“Ngọc bội?” 

 

Hoa Phi nghe vậy, liếc mắt một cái, thái giám bên cạnh lập tức hiểu ý, xông tới giật lấy ngọc bội trên người Tiểu Thúy.

 

Hoàng hậu giơ tay lên, định tiến lên ngăn cản nhưng cuối cùng lời chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Mê truyện số một

    Vãi haha 😂😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page