Sắc mặt Hoa Phi tràn đầy ủy khuất, một lúc lâu sau vẫn cố gắng giữ cung kính mà lên tiếng: “Thần thiếp tự biết thân phận thấp hèn, nào dám sánh với quốc sắc thiên hương. Hoa mẫu đơn chỉ có Hoàng hậu mới xứng dùng, lần này là thần thiếp lỗ mãng, xin Hoàng thượng tha thứ.”
“Thôi được rồi, đứng lên đi. Màu hoa này rất hợp với nàng, càng làm nàng thêm kiều diễm. Trẫm thật lòng thích, mà nàng cũng xứng đáng để đội.”
Hoàng thượng đứng dậy, bước đến đỡ Hoa Phi dậy, giọng nói lại khôi phục sự ôn hòa, dịu dàng.
Ta đứng một bên mà đầu óc xoay vòng.
Không phải chứ? Đây là đang làm gì vậy?
Khen thì khen đi, sao lại trách mắng rồi sau đó lại bảo thích?
Rốt cuộc đang làm trò gì đây?
Hoa Phi nghe xong lời của Hoàng thượng, ánh mắt bỗng khựng lại, nhìn đối phương với vẻ hoảng sợ: “Hoàng thượng, ý của người vừa rồi là…”
Hoàng thượng ánh mắt sâu thẳm, nhìn Hoa Phi, từng chữ một nói: “Phải, đó chính là ý của trẫm.”
Ta: …
Lúc này ta ngơ ngác cả người.
Vừa rồi Hoàng thượng có nói gì sao? Ta bị rớt khung hình à?
Hay là các ngươi vừa nãy đã che giấu ta, lén lút thì thầm với nhau rồi?
Hoa Phi nghe xong, nước mắt rưng rưng, xúc động thốt lên: “Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp nhất định không phụ sự kỳ vọng của người.”
Ta: …
Không phải chứ? Kỳ vọng cái gì?
Các ngươi đang nói úp úp mở mở cái gì vậy?
“Thôi, trời không còn sớm, trẫm đã ăn xong rồi, đi trước đây.”
Hoàng thượng nói xong, đứng dậy, quay lưng rời đi.
Ta cúi đầu nhìn bàn ăn trước mặt, thức ăn vẫn còn nguyên một chút cũng chưa động đến, thực sự nghi ngờ liệu có phải mình vừa mơ màng, không tập trung chăng?
Tên đó đã ăn gì đâu!
Hoàng thượng rời đi, ta còn tưởng mọi chuyện đã xong.
Kết quả, Hoa Phi lại bất ngờ ngã ngồi xuống ghế, hoảng loạn nhìn ta, vội nói: “Ngươi là người theo ta từ nhỏ, bản cung không tin ai khác, chỉ tin một mình ngươi. Mau mau đến chỗ mẫu thân ta, bảo bà rằng bầu trời sắp thay đổi rồi.”
“Ồ?”
Ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sắp mưa rồi à?
Vậy phải nhanh báo cho mẫu thân nàng ấy mau thu quần áo vào thôi.
3.
Ta đem chuyện Hoa Phi nói “bầu trời sắp đổi” kể lại cho mẫu thân của nàng ấy, còn dặn dò bọn họ nhớ thu quần áo vào.
Phụ thân của Hoa Phi, chính là Trấn Quốc Đại Tướng Quân, đột nhiên tiến lên, nắm chặt tay ta, vẻ mặt kinh hoảng hỏi: “Nương nương thật sự bảo phải thu quần áo sao?”
“Đúng thế, nhìn trời sắp mưa đến nơi, không thu thì ướt mất.”
Ta không hiểu vì sao bọn họ lại kích động đến như vậy, chẳng lẽ thích mặc đồ ướt hay gì?
Truyền xong lời, ta trở lại hoàng cung.
Hoa Phi hiện đã mang thai nên không cần đến thỉnh an, bởi vậy nàng ấy nhàn rỗi đến phát chán, suốt ngày thích loanh quanh khắp cung.
Hôm nay cũng vậy, lại ngồi trên kiệu đi dạo lung tung.
Chỉ là lần này bị xui, kiệu đột nhiên gãy, cả người theo đó mà ngã thẳng xuống đất.
“A Chân!” Hoa Phi ôm lấy bụng mình, trong lúc hoảng loạn theo bản năng nắm chặt lấy tay ta.
Ta cúi đầu nhìn xuống, thấy thanh lan can trên kiệu đã gãy.
Thật là, chất lượng kiệu thời cổ đại đúng là chẳng ra làm sao, gãy mất rồi, lát nữa ta quay về lấy keo 502 dán lại là xong.
Hoa Phi ngước lên, đôi mắt đen láy nhìn ta, còn hướng về phía ta ra hiệu bằng ánh mắt, nét mặt thoáng chút vặn vẹo.
Biểu cảm này… ta hiểu rồi, nàng ấy muốn đi “giải quyết nỗi buồn”.
Hoa Phi sĩ diện, không thể trực tiếp sai người mang bô đến, nên phải ám chỉ một cách uyển chuyển.
Ta bước lên trước, nhìn về phía thái giám đang quỳ rạp dưới đất, hắng giọng một cái: “Ngươi, đi theo ta!”
Thái giám nghe vậy, giống như bị kinh sợ đến cùng cực, cả người run lẩy bẩy, vẫn quỳ yên dưới đất, không dám động đậy.
Ta thấy hắn ta không động đậy, không khỏi có chút tức giận.
Không phải chứ, thái giám này còn dám giở tính khí với ta sao?
Nghĩ vậy, ta cũng hít sâu, lấy đủ khí thế, cố ý nâng cao giọng, tràn đầy uy áp: “To gan! Ai cho ngươi cái gan đó? Ta gọi mà ngươi lại dám không…”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Mê truyện số một
Vãi haha 😂😂😂
3 tháng