Danh sách chương

“Chị dâu, chị dâu, ném về phía em, ném cho em đi!”

Đường Đường chen chúc giữa đám đông, reo hò đầy phấn khích.

Những cô gái độc thân khác cũng rạng rỡ vui vẻ, tiếng hò hét “Ném cho tôi, tôi muốn!” vang vọng khắp quảng trường.

“Chị Nam, chị cũng lên đi!”

Chu Thiên Quyền quay đầu nhìn Lâm Nam, người đang đứng bên cạnh với vẻ điềm nhiên, ân cần hỏi han.

“Chị thì thôi, lớn tuổi rồi, không hợp chen chúc với mấy cô gái trẻ đâu, người ta lại cười cho.”

Lâm Nam nhún vai, cười nhẹ.

“Ai nói chị già chứ? Chị Nam tài giỏi như vậy, chắc chắn có không ít người xếp hàng chờ đợi đấy!”

Chu Thiên Quyền khẽ cười, nhưng trong lòng anh ta hiểu rõ.

Lâm Nam vốn không thích những nơi náo nhiệt như thế này.

Trong trái tim cô, ở một góc sâu thẳm nào đó vẫn có bóng hình của một người đàn ông chưa bao giờ phai nhạt.

Điền Điềm nâng quả cầu hoa, quay đầu nhìn các cô gái đang xếp thành hàng phía sau, khẽ mỉm cười:

“Mọi người chuẩn bị sẵn sàng nhé, tôi bắt đầu ném đây! Một, hai, ba!”

Dứt lời, Điền Điềm mạnh tay ném quả cầu về phía sau.

Quả cầu hoa xoay vài vòng giữa không trung rồi rơi thẳng về phía các cô gái đang chờ đợi.

Tiếng reo hò phấn khích vang lên khắp nơi.

Tất cả đều cố gắng vươn tay để bắt lấy nó.

Hồ Lệ thậm chí còn nhảy bật lên, định giành lấy chút may mắn cho đường tình duyên của mình.

Cô thầm mắng Điền Điềm:

“Con bé chết tiệt này, đã hứa sẽ ném về phía mình rồi mà! Có phải cậu không muốn chị em cậu làm quý phu nhân hay không!”

Một tiếng “Bộp!” vang lên.

Quả cầu hoa bị ai đó vô tình đập trúng và văng về phía sau, rơi xuống đất ngay trước đôi chân thon dài, trắng muốt của một người phụ nữ.

Cả đám đông ồ lên, tiếc nuối và trách móc lẫn nhau, tiếng xì xào bàn tán nổi lên không ngớt.

Sắc mặt Lâm Nam và Chu Thiên Quyền đồng thời thay đổi.

Ánh mắt họ dán chặt vào người phụ nữ vừa nhặt được quả cầu hoa.

 Đó không phải ai khác mà chính là Phó Ân Nhã, người vừa từ Pháp trở về.

Cô ta mặc một chiếc váy hồng nhạt thanh lịch và cao quý, mái tóc dài mượt mà buông xõa hờ hững sau lưng.

Trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vài phần u buồn, đôi mắt như phủ sương, ánh lệ long lanh, mơ hồ như dòng nước trong ngày mưa ở Giang Nam.

Phó Ân Nhã cúi xuống, nhặt quả cầu hoa lên, ánh mắt đau thương nhìn về phía Đường Cảnh Hàng và Điền Điềm.

Nụ cười trên mặt Điền Điềm cứng đờ lại.

Cô liếc nhìn Đường Cảnh Hàng, chỉ thấy anh đột nhiên sững người tại chỗ.

Trước sự xuất hiện bất ngờ của tình nhân trong mộng, vẻ mặt anh tràn ngập đau đớn và bối rối không thể diễn tả thành lời.

Đường Cảnh Hàng cứ đứng ngây ra đó, nhìn Phó Ân Nhã như thể không còn ai khác xung quanh.

Bàn tay đang nắm lấy tay Điền Điềm cũng vô thức buông lỏng ra.

Ánh mắt trong trẻo của Điền Điềm thoáng u tối.

Trong tình cảnh này, cô là người không có tư cách mở miệng nhất.

Cô không yêu Đường Cảnh Hàng, nhưng vì trách nhiệm và nghĩa vụ, cô buộc phải làm vậy.

Thế nhưng chính cô đã chia cắt hai người vốn yêu nhau thật lòng.

Nhìn vẻ mặt đau thương như trái tim vỡ vụn của Phó Ân Nhã, Điền Điềm chợt nhớ đến Kim Linh.

Người phụ nữ đáng thương ấy, khi nhìn thấy người mình yêu bỏ đi với kẻ khác, chắc hẳn cũng đau đớn đến tột cùng như vậy.

Đường Cảnh Hàng siết chặt nắm đấm, đôi môi mấp máy, rồi như thể quyết tâm, anh bước lên phía trước.

Nhưng từ phía sau, Chu Thiên Quyền đã nhanh chóng nắm lấy vai anh, lắc đầu đầy ý tứ, ra hiệu anh phải nghĩ đến đại cục trước mắt.

Hết Chương 92: Người Cũ Trở Về.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    khanh

    xin Chao . Minh muon nap tien thi nap o dau? va so dien thoai trong zalo neu co cho Minh de lien lac voi ban .xin cam on .chuc ban mot ngay tot dep

    1. Cấp 1

      kratos01

      Chào bạn, bạn có dùng telegram thì liên lạc với nình nhé. Nạp pha lê bạn vào chương thu phí, nhấn nút mở chương (màu xanh) rồi có mà QR và hướng dẫn tiếp theo đó ạ.

Trả lời

You cannot copy content of this page