“Đồ đàn ông thối tha, anh nói gì? Chính anh mới không phải con người!”
Điền Điềm cũng nổi giận, khuôn mặt cô đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm Đường Cảnh Hàng.
Bị anh nắm chặt không buông thì thôi đi, cô cũng nhịn.
Không ngờ anh lại tự cho mình là đúng, ngông cuồng khó thuần phục, đúng là tên độc miệng đáng ghét.
Đáng lẽ phải để nữ quỷ kia bắt anh đi, nuốt chửng một hơi, như vậy cô cũng đỡ phiền!
Trong lúc hai người đang cãi vã, ánh sáng mạnh xung quanh bất chợt lóe lên.
Khi định thần lại, cả hai đã đứng giữa một vùng sương mù mờ ảo, rồi nhanh chóng chuyển thành tòa nhà văn phòng.
“Chúng ta ra ngoài rồi!”
Đường Cảnh Hàng chớp chớp mắt, vẻ mặt đầy phấn khởi nhìn chữ “Lối thoát hiểm” phía trước, anh định ấn thang máy để đi xuống.
“Đừng động loạn, đây là ảo giác!”
Điền Điềm vội kéo tay Đường Cảnh Hàng, lắc đầu, giọng điệu trong trẻo nói.
Cô đảo mắt quan sát xung quanh, tay phải vung lên, một lá bùa lao thẳng lên trần nhà.
Tòa nhà văn phòng lập tức chìm vào bóng tối, hóa thành một tiệm chụp ảnh cưới u ám và rùng rợn.
“A… cứu mạng! Cứu mạng! Cảnh Hàng, cứu em!”
Cánh cửa kính đột nhiên bị đẩy mạnh ra, trong ánh đèn yếu ớt, Phó Ân Nhã trong bộ váy hồng nhạt hiện ra.
Bộ móng tay dài nhọn của Kim Linh ghì chặt vào cổ cô ta, khuôn mặt lạnh lẽo nhếch lên một nụ cười hiểm ác, rồi tiến từng bước về phía Đường Cảnh Hàng và Điền Điềm.
Phó Ân Nhã nhỏ nhắn, yếu ớt, đôi mắt ánh lên nét oán hận mờ mịt, đầy vẻ đáng thương nhìn Đường Cảnh Hàng.
“Ân Nhã!”
Sắc mặt Đường Cảnh Hàng lạnh băng, nỗi sợ hãi vừa rồi nhanh chóng bị thay thế bằng sự lo lắng.
Anh siết chặt nắm tay, chuẩn bị lao về phía Kim Linh.
“Đừng qua đó, đó là ảo giác!”
Điền Điềm nhanh tay nắm chặt cánh tay Đường Cảnh Hàng, giọng lạnh lùng ngăn cản.
“Cảnh Hàng, em khó khăn lắm mới từ Pháp trở về, em đến tìm anh đấy. Anh thực sự muốn cưới cô ta sao?”
“Anh thực sự nhẫn tâm bỏ mặc em sao? Cảnh Hàng, anh không còn chút tình cảm nào với em nữa ư?”
Phó Ân Nhã bật khóc, đôi mắt đầy oán hờn, lệ quang lấp lánh nơi khóe mắt.
Kim Linh cười nhạt, bất ngờ siết mạnh, Phó Ân Nhã thét lên một tiếng, trên cổ xuất hiện một vết thương mảnh, máu tươi chảy ra đỏ rực.
“Đừng làm loạn, thả Ân Nhã ra!”
Đường Cảnh Hàng nghiến răng, trán nổi gân xanh, giận dữ nhìn Kim Linh, sải bước lao tới.
“Đó là ảo giác! Đường Cảnh Hàng, anh không được qua đó!”
Điền Điềm quát lớn, kéo mạnh cánh tay anh.
“Cô tránh ra! Việc của tôi không cần cô lo! Tôi phải cứu Ân Nhã!”
Đường Cảnh Hàng trừng mắt lạnh lùng nhìn Điền Điềm, rồi hất mạnh tay cô ra.
Điền Điềm loạng choạng lùi một bước, đập vào quầy hàng bên cạnh.
Đường Cảnh Hàng lao tới không chút chần chừ, khuôn mặt đẹp trai đầy phẫn nộ, giơ nắm đấm đánh thẳng vào Kim Linh.
Kim Linh nở một nụ cười tàn nhẫn, lạnh lẽo.
Cô ta lùi lại một bước, buông Phó Ân Nhã ra rồi đẩy về phía Đường Cảnh Hàng.
“Ân Nhã!”
Đường Cảnh Hàng vội vàng ôm lấy Phó Ân Nhã, lo lắng vuốt ve khuôn mặt cô ta, nhỏ giọng hỏi:
“Em không sao chứ? Cổ của em…”
Vừa nói, anh vừa đau lòng đưa tay lau vết máu trên cổ cô.
Đột nhiên, trong mắt Phó Ân Nhã lóe lên một tia đỏ rực, gương mặt lập tức méo mó, dữ tợn, biến thành Kim Linh.
Cô ta cười lớn, tay như tia chớp bóp lấy cổ Đường Cảnh Hàng, nhấc bổng anh lên cao.
Sắc mặt Đường Cảnh Hàng lập tức chuyển sang tím tái.
Ở giữa không trung, anh không thể mượn sức ở đâu, chỉ cảm thấy hô hấp trở nên ngột ngạt, khó khăn.
Nhìn gương mặt Phó Ân Nhã dần biến thành Kim Linh, toàn thân anh như rơi xuống hầm băng.
Nếu biết như vậy, đáng lẽ anh nên nghe lời Điền Điềm, đừng quá kích động như thế.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
khanh
xin Chao . Minh muon nap tien thi nap o dau? va so dien thoai trong zalo neu co cho Minh de lien lac voi ban .xin cam on .chuc ban mot ngay tot dep
8 tháng
kratos01
Chào bạn, bạn có dùng telegram thì liên lạc với nình nhé. Nạp pha lê bạn vào chương thu phí, nhấn nút mở chương (màu xanh) rồi có mà QR và hướng dẫn tiếp theo đó ạ.
8 tháng