“Trời ơi, Điền Điềm! Cậu đẹp quá!”
Hồ Lệ bất ngờ bật dậy khỏi ghế, phấn khích nhìn Điền Điềm bước ra từ phòng thử đồ.
Bộ váy cưới màu trắng tinh khiết, sang trọng và tao nhã ôm lấy dáng người mảnh mai của cô.
Mái tóc uốn nhẹ thời thượng, đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu, đôi khuyên tai pha lê lấp lánh ánh bạc, cùng đôi môi đỏ mọng quyến rũ càng tôn thêm vẻ yêu kiều.
Tà váy trắng dài quét đất, cả người cô thanh thoát như tiên nữ hạ phàm.
Ánh mắt của Chu Thiên Quyền cũng thoáng hiện lên nét kinh ngạc.
Cô gái thường ngày ăn vận giản dị, chẳng hề cầu kỳ ấy, vậy mà khi khoác lên mình bộ váy cưới lại tỏa sáng đến thế.
Vẻ đẹp này vừa nằm trong dự đoán, nhưng cũng vượt quá mong đợi.
Ba năm trước, khi gặp cô ấy ở nhà họ Kỷ, anh ta đã nhận ra cô ấy không giống những cô gái khác.
Cô ấy đẹp một cách tự nhiên, thanh tao mà không phô trương, lạnh lùng mà chẳng cô độc.
Có lẽ chỉ một cô gái như vậy mới có thể xứng đáng được người đàn ông truyền kỳ ấy nâng niu và bảo vệ suốt đời.
Đường Cảnh Hàng từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào bóng dáng Điền Điềm.
Trong giây lát, anh sững sờ, đứng bật dậy nhìn cô như không thể tin vào mắt mình.
Cả người cô toát lên một nét đẹp trong trẻo và thuần khiết, giống như làn gió xuân mát lành thổi qua cánh đồng xanh biếc.
Phó Ân Nhã xinh đẹp nhờ sự tô điểm cầu kỳ bên ngoài, còn cô lại là vẻ đẹp tự nhiên, hòa quyện giữa khí chất và thần thái.
Trong một khoảnh khắc, Đường Cảnh Hàng bỗng thấy mình như đắm chìm trong vẻ đẹp ấy.
“Nhìn đủ chưa? Chuẩn bị chụp hình đi!”
Điền Điềm nhạt giọng, liếc Đường Cảnh Hàng một cái.
Ban nãy tên đàn ông độc miệng này còn chê cô là quê mùa, vậy mà giờ lại tròn mắt ngẩn ngơ như thế.
“Ai nhìn cô chứ, đừng tự mình đa tình!”
Đường Cảnh Hàng lập tức sầm mặt lại, hừ một tiếng đầy bực bội.
Anh chỉnh lại cà vạt, sau đó thổi một tiếng huýt sáo trêu chọc, tiến lại gần Điền Điềm, vỗ vai cô một cách nhẹ nhàng rồi cười toe toét:
“Hôm nay vợ tôi xinh đẹp quá!”
“Mời hai vị theo ta vào studio chụp ảnh.”
Nữ chuyên viên tạo mẫu mỉm cười, ra hiệu rồi đi trước dẫn đường.
Hồ Lệ vui vẻ định chạy theo nhưng bị một cô gái học việc chặn lại.
“Tiểu thư, xin lỗi, cô không thể đi vào lúc này. Bây giờ là lúc cô dâu và chú rể chụp ảnh cưới. Cô vui lòng đợi một chút nhé!”
“Nhìn thôi cũng không được sao?”
Hồ Lệ bĩu môi đầy ấm ức nhìn nữ nhân viên.
“Xin lỗi, nhiếp ảnh gia không thích bị người khác làm phiền khi làm việc. Cô vui lòng chờ ở đây nhé!”
Nữ nhân viên mỉm cười nhã nhặn, giọng nói vẫn hết sức lễ phép.
Hồ Lệ chỉ còn cách bất lực nhún vai, quay lại nhoẻn miệng cười với Chu Thiên Quyền như muốn nói “tôi chịu thua rồi”.
Trong studio, ánh đèn sáng trắng đột ngột bật lên, xua tan đi bóng tối, khiến cả căn phòng sáng như ban ngày.
Chiếc máy ảnh lớn nhắm thẳng về phía cửa, chờ đón Đường Cảnh Hàng và Điền Điềm.
Dù căn phòng rực sáng nhưng lại phảng phất chút âm u và tĩnh lặng đến kỳ quái.
Điền Điềm vô thức nhíu mày, ngửi thấy một mùi hàn khí thoang thoảng.
Đôi mắt cô khẽ nheo lại, ánh lên tia sắc lạnh khi nhìn lướt qua các bức ảnh cưới treo trên tường.
Những bức ảnh này đều được chụp rất khéo léo và tinh xảo, từng chi tiết đều sống động như thật, vui vẻ và tràn đầy hạnh phúc.
“Quả không hổ danh là studio chụp ảnh cưới nổi tiếng nhất Nghiệp Thành. Chất lượng đúng là khác biệt!”
Đường Cảnh Hàng buông một tiếng thở dài, thốt lên đầy cảm thán.
Phía sau tấm rèm xám nhạt, một cô gái tóc dài lặng lẽ bước ra.
Cô cao gầy, mái tóc đen rối xõa ngang vai đầy uể oải.
Ánh mắt cô thỉnh thoảng nhìn về phía Đường Cảnh Hàng, nhưng đôi con ngươi lại trống rỗng, vô hồn, chẳng có chút tiêu cự nào.
Trên tay cô ta, là một bức ảnh cưới của đôi tân lang tân nương nào đó.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
khanh
xin Chao . Minh muon nap tien thi nap o dau? va so dien thoai trong zalo neu co cho Minh de lien lac voi ban .xin cam on .chuc ban mot ngay tot dep
8 tháng
kratos01
Chào bạn, bạn có dùng telegram thì liên lạc với nình nhé. Nạp pha lê bạn vào chương thu phí, nhấn nút mở chương (màu xanh) rồi có mà QR và hướng dẫn tiếp theo đó ạ.
8 tháng