“Quen rồi sẽ ổn thôi. Cô dâu mà, tất nhiên phải trông thật rực rỡ và vui tươi. Xem này, kiểu tạo hình này thật sự rất đẹp, thanh nhã mà trang trọng.”
“Đứng cạnh chú rể, chắc chắn hai người sẽ là đôi trai tài gái sắc, tiên đồng ngọc nữ hoàn hảo. Tôi dẫn cô đi thử váy cưới nhé!”
Chuyên viên tạo mẫu dịu dàng mỉm cười, dẫn Điền Điềm vào phòng thử váy cưới.
Trước mắt cô, những bộ váy cưới trắng tinh khôi lần lượt hiện ra, đẹp đến mê hoặc.
Những bức ảnh cưới rực rỡ treo khắp gian phòng, mỗi bức đều là những nụ cười viên mãn của các cô dâu, truyền tải niềm hạnh phúc của một người phụ nữ.
Trong tủ kính phía trước, những bức ảnh cưới của các cô dâu khác được trưng bày, họ khoác trên mình chiếc váy trắng như những tiên nữ hạ phàm.
Điền Điềm chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình bước vào tiệm váy cưới, càng không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy, vội vàng đến mức cô chẳng hề có sự chuẩn bị.
Dù có khoác lên mình bộ váy đẹp nhất đi chăng nữa, thì có ý nghĩa gì đâu?
Cuối cùng rồi cũng phải cởi ra. Cuộc hôn nhân của bọn họ chỉ là một vở kịch diễn cho người ngoài xem mà thôi.
Có lẽ, dù cô có mặc bộ váy nào đi nữa, Đường Cảnh Hàng cũng chẳng buồn để ý.
Người đứng cạnh anh ta đáng lẽ phải là Phó Ân Nhã mới đúng!
Họ chỉ đang khoác lên mình tấm áo hạnh phúc giả tạo để làm vừa lòng thiên hạ thôi.
“Lấy cho tôi bộ này đi!”
Điền Điềm dừng lại trước một chiếc váy trắng tinh khôi, đơn giản nhưng vô cùng nổi bật, khẽ thở dài một hơi.
Chuyên viên tạo mẫu khựng lại một chút, trong mắt lóe lên một tia khác thường, nhưng rồi lại mỉm cười đáp:
“Được, tôi sẽ lấy nó cho cô!”
Dưới bàn tay khéo léo của chuyên viên tạo mẫu, Điền Điềm nhanh chóng khoác lên mình chiếc váy cưới thanh nhã kia.
Khi nhìn vào tấm gương lớn trước mặt, cô thoáng giật mình, như không nhận ra bản thân.
Người ta nói phụ nữ đẹp nhất là lúc khoác lên mình bộ váy cưới, có lẽ cũng không sai.
“Rất tuyệt, cô thực sự rất hợp với chiếc váy này. Cô đã thể hiện được thần thái và vẻ đẹp riêng của nó. Hoàn hảo không chút khuyết điểm!”
“Vốn dĩ tôi còn lo lắng nó không hợp với cô, nhưng giờ thì không phải nữa rồi.”
“Cô biết không, chiếc váy này do em gái tôi tự tay thiết kế. Đã có rất nhiều người thử nó, nhưng không ai mặc ra được cái thần thái như cô cả.”
“Cô là người đầu tiên đấy. Nếu em gái tôi biết, chắc chắn nó sẽ rất vui!”
Chuyên viên tạo mẫu vừa cảm thán vừa giơ ngón cái lên tán thưởng cô.
Điền Điềm khẽ nâng tà váy trắng, ngắm nhìn từ phía sau.
Chiếc váy vừa khít, không hề mang lại cảm giác khó chịu.
Thế nhưng, không hiểu vì sao, khi khoác lên người chiếc váy này, cô lại cảm thấy lành lạnh, như có cơn gió âm u thổi vào tận xương tủy.
“Đi thôi, chúng ta ra đại sảnh, để chú rể chiêm ngưỡng vẻ đẹp cao quý của cô dâu nào. Chắc chắn sẽ là một bất ngờ lớn đấy!”
Vừa nói, chuyên viên tạo mẫu đã kéo tay Điền Điềm bước ra khỏi phòng thử đồ.
Khi cánh cửa phòng khép lại, một đôi mắt đen ngòm đột nhiên lóe lên từ trong bóng tối, dõi theo bóng lưng của Điền Điềm.
Ánh mắt ấy chứa đầy hơi lạnh, như ẩn chứa oán khí trào dâng.
Điền Điềm khẽ rùng mình, lập tức dừng bước và quay ngoắt đầu lại, cảnh giác nhìn về phía phòng váy cưới.
“Có chuyện gì sao?”
Chuyên viên tạo mẫu nhìn cô với vẻ khó hiểu.
“Tôi có thể hỏi một câu được không? Ở studio này… đã từng xảy ra chuyện gì chưa?”
Điền Điềm đưa ánh mắt trở lại, cảm giác ban nãy rõ ràng là có thứ gì đó không sạch sẽ tồn tại, nhưng chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Vẻ mặt của chuyên viên tạo mẫu thoáng qua một nét u tối, nhưng nhanh chóng thay thế bằng nụ cười tự nhiên:
“Cô Điền, cô nói chuyện gì cơ? Tôi không hiểu lắm!”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
khanh
xin Chao . Minh muon nap tien thi nap o dau? va so dien thoai trong zalo neu co cho Minh de lien lac voi ban .xin cam on .chuc ban mot ngay tot dep
8 tháng
kratos01
Chào bạn, bạn có dùng telegram thì liên lạc với nình nhé. Nạp pha lê bạn vào chương thu phí, nhấn nút mở chương (màu xanh) rồi có mà QR và hướng dẫn tiếp theo đó ạ.
8 tháng