“Đồ đàn ông thối tha, anh vừa nói cái gì hả? Anh…”
Điền Điềm tức giận nhìn chằm chằm Đường Cảnh Hàng, vung tay chộp lấy bản hợp đồng trên bàn định lao đến anh.
Đường Cảnh Hàng lùi lại một bước, chỉ vào mũi cô cảnh cáo:
“Cô đừng có làm bậy! Bản hợp đồng này chỉ có hai bản thôi, làm mất thì tôi không chịu trách nhiệm đâu. Đến lúc đó, cô muốn thoát thân cũng khó đấy!”
“Ở cùng một tên như anh thêm một giây cũng thấy buồn nôn. Sao lại có loại người như anh chứ? Trời ơi, sao tôi lại xui xẻo đến mức này!”
Điền Điềm xắn tay áo, tức tối trừng mắt nhìn anh, sau đó nhét bản hợp đồng vào túi, quay người đẩy cửa đi thẳng.
Cô sắp phát điên, sắp sụp đổ rồi.
Sao lúc đó cô lại lú lẫn đến mức đồng ý giả làm vợ của anh ta một năm chứ?
Đúng là quỷ ám.
Cô phải mau chóng bắt được Minh Linh kia rồi rời khỏi thành phố này, không bao giờ muốn nhìn thấy gương mặt đào hoa đáng ghét kia nữa.
“Này, đồ đàn bà chết tiệt, đừng quên buổi chiều gặp nhau ở studio chụp ảnh cưới Bảo Bối Tân Nương đấy.”
“Cô còn phải thử váy cưới, nhớ đúng giờ, tôi không muốn chờ đâu. Buổi chiều tôi còn rất nhiều việc phải làm, bản thiếu gia không chờ ai quá giờ đâu nhé!”
Đường Cảnh Hàng nhếch môi cười đầy đắc ý, nhìn bóng lưng giận dữ rời đi của Điền Điềm, trong lòng anh bỗng dâng lên cảm giác vui sướng khi được trả đũa.
“Điền Điềm, thấy thế nào? Bộ váy ren hoa màu hồng này có hợp với tớ không? Có khoe được đường cong của tớ không?”
Hồ Lệ phấn khích, bám theo sau Điền Điềm, không ngừng làm dáng và ngắm nghía mình qua những ô cửa kính, ngực ưỡn cao đầy kiêu hãnh.
“Cậu thật nhàm chán, đâu phải là cậu cưới, ăn mặc lồng lộn như vậy làm gì?”
“Cậu chỉ là phù dâu, không phải tân nương. Ăn mặc đẹp như vậy là để câu dẫn ai chứ?”
“Cậu định dụ dỗ cái tên họ Đường đó hả? Vậy thì đừng mặc gì luôn cho rồi, biết đâu còn thành công ấy!”
Điền Điềm lười biếng liếc bạn mình một cái, rồi cười khẩy.
“Này, cậu nói cái gì vậy? Tớ sẽ không bao giờ giành giật đồ của bạn mình đâu!”
Hồ Lệ vỗ vai cô, hừ một tiếng:
“Chú rể không tới lượt tớ, nhưng phù rể thì còn có thể xem xét đấy. Đường Cảnh Hàng chọn phù rể chắc chắn là những công tử quyền quý, hào hoa phong nhã. Tớ ăn mặc chỉn chu thế này là không muốn làm mất mặt cậu thôi!”
“Cậu hết thuốc chữa rồi!”
Điền Điềm thở dài bất lực.
Hồ Lệ này cả ngày chỉ biết mơ mộng bám lấy đại gia.
Đại gia đâu phải dễ bám như vậy? Nghĩ đến chuyện mình phải làm vợ của Đường Cảnh Hàng một cách khó hiểu, dù chỉ là trên danh nghĩa, trong lòng cô vẫn cảm thấy bực bội.
Một người đàn ông như anh ta hoàn toàn không phải mẫu người cô thích.
Ở một góc nào đó trong trái tim mình, hình bóng trong trẻo và vô lo ấy vẫn rõ ràng như ngày nào.
Giờ này, không biết người ấy sống ra sao rồi?
Hai người bước vào thang máy, dừng lại ở tầng tám.
Trước mắt họ, studio Bảo Bối Tân Nương hiện lên với dòng chữ đỏ rực đầy vui mắt, trang hoàng lộng lẫy, tràn ngập sắc đỏ hỉ sự.
Một nam một nữ đứng ở cửa khẽ mỉm cười, cúi đầu chào:
“Hoan nghênh quý khách!”
Điền Điềm nhíu mày, cẩn thận quan sát studio chụp ảnh cưới này.
Trên trần nhà sạch sẽ, ánh đèn chùm lấp lánh phản chiếu vài bóng ma mờ ảo.
Bản năng của một người trừ tà khiến cô cảm nhận được một luồng oán khí nặng nề.
“Sao lại chọn cái nơi ma quái này? Bẩn quá!”
Điền Điềm lẩm bẩm, nhét tay vào túi quần.
“Tiểu thư của tôi ơi, Bảo Bối Tân Nương là studio chụp ảnh cưới lớn nhất Nghiệp Thành đấy. Chỉ có nhà giàu mới đủ tiền đến đây thôi.”
“Chụp một bộ ảnh cưới cũng phải tốn mấy chục vạn đấy. Cậu đúng là không biết thỏa mãn!”
Hồ Lệ bĩu môi, trừng mắt nhìn cô.
Người phụ nữ này đúng là quá tham lam, đã có một người chồng giàu như vậy rồi mà còn kén chọn.
Chỗ này lộng lẫy như vậy, rõ ràng là rực rỡ và đầy hỉ khí cơ mà!
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
khanh
xin Chao . Minh muon nap tien thi nap o dau? va so dien thoai trong zalo neu co cho Minh de lien lac voi ban .xin cam on .chuc ban mot ngay tot dep
8 tháng
kratos01
Chào bạn, bạn có dùng telegram thì liên lạc với nình nhé. Nạp pha lê bạn vào chương thu phí, nhấn nút mở chương (màu xanh) rồi có mà QR và hướng dẫn tiếp theo đó ạ.
8 tháng