“Ai làm phù dâu cũng chẳng liên quan đến anh, dù sao người kết hôn cũng không phải là anh!”
Thiên Quyền mỉm cười ấm áp, nhún vai, nhìn Đường Cảnh Hàng một cái rồi vỗ nhẹ vai anh, thở dài một hơi:
“Vừa nãy tôi nói hơi nặng lời, anh đừng để trong lòng.”
“Sao có thể chứ? Anh nói đều là sự thật, đúng là tôi quá tự phụ rồi. Không có ông nội, tôi chẳng là gì cả.”
“Từ trước đến nay chỉ có các người quan tâm tôi, còn tôi lại rất ít khi quan tâm mọi người. Lần này, tôi sẽ hy sinh một chút vậy!”
Đường Cảnh Hàng bình thản đáp, không hề để tâm đến những lời nói nặng của Thiên Quyền lúc trước.
“Đây là hợp đồng hôn nhân của chúng ta, tổng cộng có hai bản. Cô xem qua nội dung bên trong, nếu có gì không rõ thì tôi sẽ nhờ luật sư giải thích cho cô.”
“Tóm lại, cuộc hôn nhân này hoàn toàn chỉ là một hình thức giao kèo. Tôi sẽ trả tiền lương cho cô đúng hạn mỗi tháng.”
“Những buổi xã giao cần thiết, cô phải xuất hiện với tôi một cách tượng trưng. Một năm sau, hợp đồng này có thể chấm dứt, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải giúp tôi tiêu diệt Minh Linh kia, lúc đó cô mới có thể toàn vẹn rút lui.”
“Ông nội tôi nói rằng, nhà họ Đường là chủ nhân của nhà họ Điền các cô. Từ bây giờ, tôi chính là thiếu chủ của cô, mọi thứ của cô đều phải nghe theo lời tôi, hiểu không? Còn nữa, về tài sản…”
Đường Cảnh Hàng đưa bản hợp đồng hôn nhân cho Điền Điềm, vừa nói vừa thao thao bất tuyệt giải thích.
Điền Điềm lật xem qua một lượt, cơ bản những yêu cầu trong đó cũng chính là điều cô muốn.
Nhưng nghe giọng điệu kẻ cả của Đường Cảnh Hàng, con bực bội dần nổi lên trong lòng cô.
Không đợi anh nói xong, Điền Điềm đã mất kiên nhẫn mà ngắt lời:
“Đủ rồi, lải nhải nhiều như vậy làm gì. Bổn tiểu thư chẳng có chút hứng thú nào với anh, không cần phòng bị tôi đến thế đâu.”
“Ngoài chuyện mỗi ngày ăn cơm cùng anh ra, tôi sẽ không có bất cứ liên hệ gì khác với anh. Cứ yên tâm đi.”
“Chờ tôi tiêu diệt Minh Linh xong, tôi sẽ tự động rời khỏi, không cần anh phải bận tâm.”
“Đừng có làm bộ làm tịch trước mặt tôi. Đừng tưởng rằng nhà họ Điền chúng tôi bảo hộ các người thì nhà họ Đường cao quý lắm.”
“Tôi không phải là bà cô, không dễ nói chuyện như vậy đâu. Nếu không phải vì bị ông nội anh giăng bẫy, tôi cũng chẳng rảnh hơi mà đóng vở kịch tẻ nhạt và trẻ con này. Thật nhàm chán.”
“Tóm lại, đến lúc tôi rời đi, các người chỉ cần trả cho tôi năm mươi triệu là được!”
“Về phần tài sản của anh hay cái gọi là thân thể thiếu niên gì đó, tôi chẳng có hứng thú, cứ để dành cho đám ong bướm ngoài kia của anh đi!”
“Tôi là người có bệnh sạch sẽ, những thứ dơ bẩn tôi không bao giờ đụng tới!”
“Này, thái độ của cô là gì vậy? Bây giờ tôi là thiếu chủ của cô đấy, sao cô có thể nói chuyện với tôi kiểu đó?”
“Con đàn bà chết tiệt, cô lại nói bóng nói gió mắng tôi, tôi dơ bẩn chỗ nào hả? Đừng có nói linh tinh!”
Đường Cảnh Hàng tức giận đứng bật dậy, ánh mắt anh mạnh mẽ nhìn chằm chằm Điền Điềm.
Chết tiệt, trong mắt cô, chẳng lẽ anh chính là một gã đàn ông lăng nhăng hay sao?
“Nếu anh không dơ bẩn thì tại sao lại có thứ dơ bẩn bám lấy anh?”
Điền Điềm liếc anh một cái, nhàn nhạt hừ lạnh.
Đúng là tên đàn ông ghê tởm, còn dám nhắc đến cái gọi là “thân thể thiếu niên” (trai tân), thật không biết xấu hổ.
Chẳng biết đã ngủ với bao nhiêu phụ nữ rồi mà còn giả vờ thanh thuần ở đây.
“Đáng ghét!”
Đường Cảnh Hàng tức tối ngồi phịch xuống ghế, nhìn người phụ nữ trước mặt với vẻ mặt đầy ai oán rồi lẩm bẩm:
“Buộc tóc đuôi ngựa nhìn y như quê mùa, chân thô còn dám mặc váy ngắn như vậy. Nhìn thế nào cũng giống y như một con nhà quê!”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
khanh
xin Chao . Minh muon nap tien thi nap o dau? va so dien thoai trong zalo neu co cho Minh de lien lac voi ban .xin cam on .chuc ban mot ngay tot dep
8 tháng
kratos01
Chào bạn, bạn có dùng telegram thì liên lạc với nình nhé. Nạp pha lê bạn vào chương thu phí, nhấn nút mở chương (màu xanh) rồi có mà QR và hướng dẫn tiếp theo đó ạ.
8 tháng