Gân xanh mơ hồ nổi lên trên mặt của Đường Cảnh Hàng, nắm đấm của anh vô thức siết chặt.
Những lời khiêu khích lặp đi lặp lại của Ngu Huyền khiến đường nét gương mặt anh càng thêm căng cứng, trong lòng lửa giận đã bùng cháy hừng hực.
Anh đang định động thủ thì tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí ngột ngạt và căng thẳng này.
Đường Cảnh Hàng do dự trong chốc lát, nắm tay dần dần thả lỏng.
Anh nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia là giọng nói đầy lo lắng của Lâm Nam.
“Cảnh Hàng, cậu đang ở đâu vậy? Mau tới phòng bệnh 305 ở bệnh viện Nhân Hòa, ông nội lên cơn đau tim phải nhập viện rồi!”
Bên kia điện thoại, Lâm Nam gấp gáp thúc giục.
Đường Cảnh Hàng đờ người trong chốc lát, hồi lâu mới phản ứng lại, khẽ ồ một tiếng:
“Em biết rồi, em đến ngay!”
Nói xong, anh cúp điện thoại, dùng ánh mắt căm ghét trừng Ngu Huyền một cái, sau đó ngồi vào trong xe BMW, nhấn ga phóng về bệnh viện Nhân Hòa.
Tại bệnh viện Nhân Hòa.
Trong hành lang bệnh viện, Lâm Nam, Đường Đường và Chu Thiên Quyền đang ngồi đó, sắc mặt ai nấy đều nặng nề và lo lắng.
Đường Đường mếu máo, giọng nói đầy sầu khổ nhìn về phía Lâm Nam:
“Chị Nam, ông nội sẽ không sao chứ ạ?”
“Không đâu, ngốc à, đừng như vậy! Chắc chắn ông nội sẽ vượt qua được!”
Lâm Nam hít sâu một hơi, nhẹ nhàng vỗ vai Đường Đường để trấn an.
Chu Thiên Quyền nhìn đồng hồ trên tay, chân mày nhíu chặt, rồi lại nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật đang sáng đèn, thở dài một hơi:
“Đã hai mươi phút rồi, bình thường ông nội phát bệnh tim cũng đâu cần làm phẫu thuật lâu như vậy. Sao lần này lại lâu thế!”
“Lúc chúng ta ăn tối, ông nội vốn đã ăn không được bao nhiêu. Sau đó em mang chè hạt sen vào cho ông uống, ông mới chỉ uống vài ngụm thì đột nhiên nôn ra máu, rồi lên cơn đau tim.”
“Chè hạt sen không có vấn đề gì cả, nó còn có tác dụng dưỡng phổi nữa. Suốt một năm nay, ông vẫn thường uống mà.”
Lâm Nam thở dài, hai tay siết chặt vào nhau đặt trước ngực, lẩm nhẩm cầu nguyện trời cao phù hộ cho Đường Viễn Sơn bình an bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
“Chị Nam, Thiên Quyền, Đường Đường!”
Đường Cảnh Hàng vội vàng chạy đến, thấy ba người ngồi trong hành lang, anh vội vàng hỏi:
“Ông nội sao rồi?”
Chu Thiên Quyền liếc nhìn về phía phòng cấp cứu, giọng nói bình tĩnh nhưng mang theo sự trách móc:
“Đã vào trong đó nửa tiếng rồi, vẫn chưa có tin tức gì. Anh đấy, đến bây giờ mới chịu xuất hiện.”
“Anh vẫn như xưa, luôn hành xử theo ý mình, chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác!”
“Ông nội nuôi anh bao nhiêu năm nay, anh chỉ vì một chút bất mãn mà bỏ đi. Anh nghĩ vậy là đúng sao?”
“Thôi được rồi, Thiên Quyền, đừng trách Cảnh Hàng nữa. Bây giờ quan trọng nhất là ông nội có thể bình an mà ra khỏi đó!”
Lâm Nam nhẹ giọng khuyên nhủ, cố gắng hòa giải.
“Không nói thì anh sẽ mãi như vậy. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao A Huyền lại luôn chống đối anh rồi.”
“Anh quá ngạo mạn, tự cho mình là trung tâm. Nếu cứ tiếp tục như thế này, tôi cũng không chắc mình sẽ không giống như A Huyền mà coi thường anh!”
Chu Thiên Quyền quay mặt đi, giọng nói lạnh lùng, đầy tức giận và ép buộc.
Cả người Đường Cảnh Hàng sững lại, những lời nói của Chu Thiên Quyền như một búa nặng nện thẳng vào tim anh.
Anh là một thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đến lớn luôn thuận buồm xuôi gió, muốn gì được nấy.
Những người xung quanh, từ gia nhân trong nhà cho đến nhân viên trong công ty, đều không ai dám phản kháng lại anh.
Kể cả khi anh đảm nhận chức tổng tài, với năng lực kém cỏi nhưng cũng không ai dám chỉ trích trước mặt.
Nhưng sau lưng anh, đã có bao nhiêu người như Ngu Huyền, mang bộ mặt khác mà chê bai anh?
Từ đầu đến cuối, anh chỉ là một “thái tử gia” lớn lên dưới sự che chở của ông nội và chú.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
khanh
xin Chao . Minh muon nap tien thi nap o dau? va so dien thoai trong zalo neu co cho Minh de lien lac voi ban .xin cam on .chuc ban mot ngay tot dep
8 tháng
kratos01
Chào bạn, bạn có dùng telegram thì liên lạc với nình nhé. Nạp pha lê bạn vào chương thu phí, nhấn nút mở chương (màu xanh) rồi có mà QR và hướng dẫn tiếp theo đó ạ.
8 tháng