“Chắc bà cô của cháu đã nói với cháu về chuyện của gia tộc rồi nhỉ? Cháu có cách gì đối phó với Minh Linh không?”
Đường Viễn Sơn nheo mắt lại, gương mặt vẫn hiền từ và hòa ái nhìn Điền Điềm.
“Chuyện này không nói trước được. Nhưng từ trước đến nay cháu chưa bao giờ thất bại trong việc bắt quỷ.”
“Minh Linh là linh thể cao cấp hơn ma quỷ thông thường, cháu chưa có kinh nghiệm, nhưng chắc chắn cháu sẽ dốc toàn lực để bảo vệ ông an toàn!”
Điền Điềm suy nghĩ một lát rồi bình thản nói.
“Ta tin rằng người nhà họ Điền đều có năng lực ấy, nhất là cháu.”
Đường Viễn Sơn gật đầu, vuốt vuốt chòm râu đã hoa râm của mình.
“Cảm ơn chủ nhân đã ưu ái. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chủ nhân thì vẫn là chủ nhân, thời đại này là xã hội hài hòa, đâu còn phân biệt giai cấp nữa đúng không?”
“Cháu muốn hỏi một chút, ông định trả cháu tiền công là bao nhiêu?”
Điền Điềm mỉm cười, thoải mái và thẳng thắn nhìn Đường Viễn Sơn.
Thù lao vẫn là điều cô quan tâm nhất.
“Cô lại tham tiền rồi!”
Một giọng nói vang lên từ hư không, khô lâu tinh kêu ca đầy bất mãn.
“Nhận tiền thù lao cho công việc của mình thì gọi là tham tiền à? Đối phó với Minh Linh có thể mất mạng đấy, ngươi bớt nói nhảm đi, ngoan ngoãn đứng một bên, đừng có nhúng tay vào!”
Điền Điềm lạnh lùng cười, dùng ý niệm giao tiếp với khô lâu tinh.
“Bảo vệ chủ nhân là thiên chức của nhà họ Điền, nói chuyện tiền bạc với ta, cháu không sợ tổ tiên dưới mồ nhảy lên tìm cháu tính sổ à?”
Đường Viễn Sơn bật cười khẽ, ánh mắt nhìn cô có chút hứng thú.
“Xin lỗi, con người sống trên đời này là phải kiếm tiền để ăn. Không có tiền thì chết đói mất.”
“Cháu lại làm trong ngành tài chính, nói chuyện thẳng thắn quá thì mong ông thông cảm.”
“Nhưng đây là sự thật: cháu thực sự cần tiền để nuôi sống bản thân. Có tiền thì việc gì cũng dễ bàn, đúng không? Không ai làm không công cả!”
Điền Điềm vừa nói vừa xoa tay, giọng điệu dứt khoát nhưng vẫn đầy thoải mái.
“Cháu rất thẳng thắn, rất giống với bà cô của cháu.”
Đường Viễn Sơn cười nhẹ, đứng dậy, chậm rãi nói:
“Ta không có thói quen bóc lột sức lao động của người khác. Chỉ cần cháu hoàn thành nhiệm vụ ta giao, nửa đời còn lại của cháu sẽ không cần lo cơm ăn áo mặc. Cháu muốn bao nhiêu tiền, ta đều có thể cho cháu.”
“Được thôi, nói vậy là xong nhé. Có tiền thì dẹp tai họa. Cháu làm việc, ông cứ yên tâm!”
Điền Điềm cười tươi, búng ngón tay một cái, đầy hào sảng:
“Những thứ bẩn thỉu quanh ông, cháu đảm bảo sẽ dọn sạch sẽ!”
“Không phải quanh ta, mà là quanh cháu trai ta.”
Đường Viễn Sơn mỉm cười.
“Không phải ông à?”
Điền Điềm sững người, ngạc nhiên nhìn ông.
“Dĩ nhiên không phải ta rồi. Ta không có hứng thú với mấy chuyện tình yêu lệch tuổi.”
Đường Viễn Sơn nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Khoan đã, tình yêu lệch tuổi? Ý ông là gì? Chẳng lẽ… chẳng lẽ không phải cháu giúp ông xử lý đám bẩn thỉu kia, mà là ông định gả cháu cho cháu trai ông sao?”
Điền Điềm thở ra một hơi thật dài, như đã hiểu ra điều gì.
“Đúng vậy. Chỉ khi cháu kết hôn với nó, cháu mới có thể luôn luôn ở bên cạnh bảo vệ nó, Minh Linh mới không dám hành động liều lĩnh!”
Đường Viễn Sơn gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
“Xin lỗi, tôi nghĩ vụ làm ăn này tôi không có hứng thú. Tôi chưa nghèo đến mức phải bán thân đâu.”
“Cháu trai ông là ai tôi còn chưa biết, ông nói chuyện gì mà như đùa vậy!”
Điền Điềm nhếch môi, ánh mắt đầy bất đắc dĩ nhìn Đường Viễn Sơn.
Ông lão này đúng là kỳ quái.
Dù ông có ngoại hình còn dễ nhìn đi nữa, nhưng ai biết gen của ông truyền xuống đời cháu có biến dị thành thứ quái gở gì không?
Muốn gả chồng thì cũng không thể bừa bãi thế này được.
Hôm nay đúng là chuyện kỳ quặc khiến cô “nổ tung” mất.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
khanh
xin Chao . Minh muon nap tien thi nap o dau? va so dien thoai trong zalo neu co cho Minh de lien lac voi ban .xin cam on .chuc ban mot ngay tot dep
8 tháng
kratos01
Chào bạn, bạn có dùng telegram thì liên lạc với nình nhé. Nạp pha lê bạn vào chương thu phí, nhấn nút mở chương (màu xanh) rồi có mà QR và hướng dẫn tiếp theo đó ạ.
8 tháng