“Đánh chết cháu cũng không đi Nam Dương đâu! Thà bảo vệ cái gọi là chủ nhân của chúng ta còn hơn! Bao giờ mới gặp vị chủ nhân đó vậy ạ?”
Điền Điềm lắc đầu quầy quậy, nhắc đến Nam Dương, dường như cô có một loại bài xích đặc biệt.
“Đã đồng ý rồi thì không được lật lọng. Cháu đợi một lát, bà vào phòng gọi điện cho cậu ta, xem lúc nào sắp xếp gặp mặt.”
“Nhớ kỹ, cậu ta là chủ nhân của chúng ta, cậu ta bảo cháu làm gì thì cháu phải làm cái đó. Đây là thiên chức của nhà họ Điền.”
“Nếu cháu không nghe lời, tổ tiên dưới kia sẽ không tha cho cháu đâu! Sau này xuống dưới đó, cháu sẽ phải chịu khổ đấy!”
Hai chữ “dưới đó” được Điền Ninh nhấn mạnh, cố ý nói thật to.
Con nha đầu này tham tiền lại bướng bỉnh, nếu để nó gây ra chuyện, đến lúc xuống dưới đó, chính bà cũng khó ăn nói với tổ tiên.
Nói xong, Điền Ninh quay người bước vào phòng.
“Được rồi, bà cô thật là lắm lời. Gia huấn cũng nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần rồi. Gia huấn nhà họ Điền quy định rõ ràng, mệnh lệnh của chủ nhân phải tuyệt đối tuân thủ, dù có bán thân cũng không được dị nghị!”
Điền Điềm bĩu môi, cất một tiếng khinh thường, rồi đứng dậy mở tủ lạnh lấy ra một chai sữa uống dinh dưỡng.
Đến thời đại này rồi mà vẫn còn cái gia huấn trung thành mù quáng như vậy, cô chẳng đời nào ngoan ngoãn nghe lời đâu.
Trong phòng, Điền Ninh đứng bên cửa sổ, kéo rèm ra, nhìn dòng người tấp nập dưới phố.
Bà rút điếu xì gà, lại châm lửa hút một hơi.
Từ sau khi gặp Đường Viễn Sơn, bà liên tục hút thuốc, dường như chỉ khi ngậm điếu xì gà trong miệng, tâm trạng của bà mới bình lặng, không phải nghĩ đến những chuyện đã xa vời.
Chỉ trong những làn khói mờ ảo ấy, bà mới có thể sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Nhưng lần này, dường như xì gà không giúp được gì, ngược lại càng làm bà thêm bối rối.
Giờ nhà họ Điền chỉ còn lại Điền Điềm, hai mươi năm trước bà khiến Điền Điềm thành trẻ mồ côi, bao năm qua bà luôn tìm cách bù đắp.
Bà không ép Điền Điềm phải kế thừa sự nghiệp của mình, chỉ hy vọng cô bé có thể tránh khỏi kiếp nạn đó.
Nhưng dù trốn thế nào, cũng chẳng thể thoát nổi mối nghiệt duyên với nhà họ Đường.
Do dự một lát, Điền Ninh dập tắt điếu xì gà, cuối cùng vẫn nhấc máy gọi cho Đường Viễn Sơn.
“Khi nào ông rảnh, tôi sẽ để Điền Điềm gặp ông. Nó đã đồng ý làm nhiệm vụ trừ tà rồi. Nhưng tôi không nói với nó là ông định làm gì.”
“Tôi không phản đối việc ông muốn hai đứa nó ở bên nhau. Việc tôi có thể làm chỉ đến vậy thôi, còn thuyết phục được hay không là tùy bản lĩnh của ông, thế nào?”
Điền Ninh nói thẳng, đi ngay vào vấn đề.
“Chỉ cần bà đồng ý là tôi có lòng tin. Tôi chỉ sợ bà không chấp thuận thôi. Nếu bà không đồng ý, tôi sẽ không ép buộc.”
Đường Viễn Sơn ôn tồn nói, mặc dù cả hai đều đã đến tuổi xế chiều, nhưng không hiểu vì sao, giọng nói của người đàn ông ấy vẫn khiến tim Điền Ninh khẽ rung động.
“Ý kiến của tôi quan trọng đến thế sao? Ông là chủ nhân, ông nói gì tôi cũng phải nghe chứ còn gì nữa?”
“Nhưng tôi phải nói trước, Điền Điềm không giống tôi, nó không dễ lừa đâu. Ông tự mà liệu lấy!”
Điền Ninh im lặng một lúc, rồi cười khẩy đầy giễu cợt.
“Ngày mai bà cũng đến đi. Ba giờ chiều, gặp nhau ở Thiên Thành Tửu Lâu.”
Đường Viễn Sơn khẽ ừ một tiếng, giọng nói trầm thấp mà rõ ràng.
“Sáng mai tôi phải bay sang Nam Dương rồi, chắc là không có thời gian đâu, xin lỗi. Ông hẹn Điền Điềm đi.”
“Hiện giờ nó mới là chưởng môn nhân của Điền gia. Vậy nhé, lát nữa tôi sẽ gửi số của ông cho nó, mai ông nói chuyện với nó.”
Dứt lời, Điền Ninh cúp máy, bà nặng nề thở hắt ra một hơi.
Bà nghe rõ tiếng thở dài bất lực và vội vã từ đầu dây bên kia của Đường Viễn Sơn, nhưng với bà mà nói, tất cả những điều này đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Bốn mươi năm trôi qua, đã không còn thuộc về thời đại của bà rồi.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
khanh
xin Chao . Minh muon nap tien thi nap o dau? va so dien thoai trong zalo neu co cho Minh de lien lac voi ban .xin cam on .chuc ban mot ngay tot dep
8 tháng
kratos01
Chào bạn, bạn có dùng telegram thì liên lạc với nình nhé. Nạp pha lê bạn vào chương thu phí, nhấn nút mở chương (màu xanh) rồi có mà QR và hướng dẫn tiếp theo đó ạ.
8 tháng