“Đừng gọi cấp cứu, vài tiếng nữa Cảnh Hàng sẽ tỉnh lại thôi. Nó bị rút đi một phần tinh khí nên mới như vậy, không có gì đáng lo đâu!”
Đường Viễn Sơn ngăn Lâm Nam lại, thở dài một hơi, ánh mắt xa xăm, như đang chìm vào những ký ức nào đó.
“Gì cơ?”
Lâm Nam sững sờ nhìn ông, trong đầu vẫn chưa thể chấp nhận được những gì vừa xảy ra.
Những hiện tượng kỳ lạ khi nãy rõ ràng là sự thật diễn ra trước mắt, nhưng suy nghĩ lý trí lại không cho phép chị tin vào sự tồn tại của ma quái.
Điều đáng ngạc nhiên hơn là dường như Đường Viễn Sơn không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của bóng đen kia, như thể tất cả đã nằm trong dự liệu của ông từ trước.
“Vừa rồi, cháu sợ hãi lắm phải không?”
Đường Viễn Sơn nhìn Lâm Nam đầy thương cảm.
Lâm Nam gật đầu, giọng nói run rẩy:
“Cháu… cháu không ngờ… trên đời này thật sự có những thứ kinh khủng như vậy! Cái bóng đen ấy… quá đáng sợ!”
“Phải, trên đời này có những điều không thể giải thích bằng lẽ thường. Thứ cháu thấy khi nãy chỉ là một ảo ảnh của minh linh, nó nhắm vào Cảnh Hàng.”
“Cảnh Hàng được sinh vào giờ thuần dương, là thể xác hoàn hảo nhất để làm kí linh thể.”
“Thực ra, khi nó ba tuổi, chuyện này đã xảy ra một lần rồi. Khi đó, nếu không phải có người liều mạng bảo vệ nó, thì nó đã không còn trên đời này nữa.”
“Ta tưởng chúng sẽ không trở lại nữa, nhưng không ngờ lần này chúng lại xuất hiện. Giờ ngay cả ngọc bội trừ tà cũng đã vỡ nát… Chẳng lẽ đây là ý trời sao?”
Đường Viễn Sơn thở dài, nỗi u sầu càng lộ rõ trên khuôn mặt già nua.
Ánh mắt ông khi nhìn Đường Cảnh Hàng trở nên xa xăm và đau lòng.
“Minh linh? Kí linh thể? Cháu… cháu không hiểu!”
Lâm Nam lắc đầu, vẻ mặt đầy hoang mang.
“Cháu không cần phải hiểu những chuyện này. Tất cả những gì vừa xảy ra, coi như cháu chưa từng thấy.”
“Nam Nhi, cháu ở lại đây, chăm sóc hai đứa nó thật tốt. Nếu chúng tỉnh lại, cứ nói với chúng rằng tất cả chỉ là một giấc mơ thôi. Ta phải ra ngoài làm một việc quan trọng.”
“Có lẽ… chỉ có bà ấy mới có thể ngăn chặn được chuyện này.”
Đường Viễn Sơn khẽ cười một tiếng đầy ẩn ý, ánh mắt ông ánh lên vẻ yêu thương nhưng đầy tiếc nuối khi nhìn đứa cháu trai của mình.
Ông chống gậy, rời khỏi phòng.
—
Tại công viên Đào Nhiên Đình.
Đường Viễn Sơn ngồi trên chiếc ghế dài, rút điện thoại ra.
Ông ngập ngừng một lúc lâu, ngón tay run run lướt qua những con số trong danh bạ.
Cuối cùng, ông lấy hết can đảm bấm gọi một số điện thoại mà đã lâu ông không còn liên lạc:
“Điền Ninh, là tôi, Viễn Sơn đây!”
“May mà điện thoại tôi vẫn còn lưu số ông, không thì với cuộc gọi lạ này, tôi chẳng thèm nghe đâu.”
“Tôi còn tưởng cả đời này ông không định gọi cho tôi nữa. Sao nào, gặp chuyện rồi à? Cần tôi giúp đỡ gì chăng?”
Ở đầu dây bên kia, giọng một người phụ nữ vang lên đầy trêu chọc.
Âm thanh của bà không còn nét dịu dàng như xưa mà đã được thời gian tôi luyện, mang theo sự thản nhiên và ung dung.
Nhưng không hiểu vì sao, chỉ cần nghe được giọng nói này, trái tim Đường Viễn Sơn như khẽ run lên.
“Miếng ngọc bội bà tặng tôi… đã vỡ rồi.”
Đường Viễn Sơn nói, giọng ông trầm xuống, pha lẫn nỗi buồn.
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.
Mãi một lúc sau, Điền Ninh mới trả lời, giọng nói của bà lười nhác và bình thản:
“Vỡ thì tốt. Đáng lẽ nó nên bị vứt bỏ từ lâu rồi. Không ngờ ông vẫn còn giữ… À, xin lỗi, vừa nãy tôi đang xem tin tức giải trí với cháu gái, suýt nữa cười chết.”
“Lần này, chỉ có bà mới cứu được cháu trai tôi. Minh linh đã xuất hiện rồi. Hiện giờ tôi đang ở cổng Bắc của công viên Đào Nhiên Đình. Bà có thể đến được không?”
Đường Viễn Sơn thở dài, ngồi lặng trên chiếc ghế dài, ánh mắt xa xăm nhìn về phía con đường vắng lặng.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
khanh
xin Chao . Minh muon nap tien thi nap o dau? va so dien thoai trong zalo neu co cho Minh de lien lac voi ban .xin cam on .chuc ban mot ngay tot dep
8 tháng
kratos01
Chào bạn, bạn có dùng telegram thì liên lạc với nình nhé. Nạp pha lê bạn vào chương thu phí, nhấn nút mở chương (màu xanh) rồi có mà QR và hướng dẫn tiếp theo đó ạ.
8 tháng