Danh sách chương

“Từ tháng sau, tiền sinh hoạt phí của cháu sẽ giảm xuống còn bốn trăm tệ một tháng. Hai mươi mốt tuổi rồi mà còn trẻ trung gì nữa?”

“Bây giờ áp lực cạnh tranh trong xã hội lớn như vậy, sao cháu chẳng có chút ý thức nguy cơ nào hết vậy?”

“Ta bắt cháu đến công ty là để rèn luyện, để cháu hiểu kiếm tiền không hề dễ dàng như thế!”

Đường Viễn Sơn liếc nhìn Đường Đường, nghiêm túc giáo huấn.

“Vâng, vâng, đi thì đi!”

Đường Đường bĩu môi đầy chán nản, đảo mắt một vòng rồi trừng Đường Cảnh Hàng:

“Đều tại anh đấy! Ông nội đã đồng ý cho em học quảng cáo rồi, thế mà bây giờ hỏng hết. Anh chỉ giỏi tán gái thôi!”

“Anh… anh… oan quá mà!”

Đường Cảnh Hàng ấp úng cả buổi rồi kêu lên đầy oan ức.

“Người phụ nữ đó tên gì?”

Đường Viễn Sơn cau mày, thở hắt ra một hơi, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn sang Lâm Nam.

“Cô ấy tên Điền Điềm, là một nhân viên nhỏ của công ty tài chính bảo hiểm, năng lực rất tốt. Nhưng giờ đã bị sa thải rồi!”

Lâm Nam mỉm cười nhàn nhạt đáp.

“Điền Điềm?”

Đôi mắt Đường Viễn Sơn thoáng hiện lên một tia trống vắng, giọng nói mang theo chút lạnh lẽo xa xăm, ánh mắt sâu thẳm gợn lên cảm xúc khó đoán.

Ông trầm ngâm một lúc lâu mới thở dài nói:

“Năng lực tốt như vậy, sao lại bị sa thải?”

“Chuyện này…”

Lâm Nam hơi sững lại, ánh mắt dừng trên người Đường Cảnh Hàng.

“Là cháu làm! Cháu đã cảnh cáo công ty đó, nếu còn tiếp tục giữ cô ta lại, công ty chúng ta sẽ hủy toàn bộ dịch vụ bảo hiểm. Ai bảo cô ta hại cháu thê thảm như vậy?”

“Đây là một bài học nhỏ thôi! Ham tiền cũng không thể quá đáng như thế!”

Đường Cảnh Hàng nói với vẻ mặt đắc ý, giọng điệu đầy tự tin, thậm chí còn thẳng thắn nhìn Đường Viễn Sơn, rồi lập tức nghiêm túc hẳn lên:

“Ông nội, ông tin cháu đi, cháu thực sự không hề quen biết cô gái đó, giữa cháu và cô ta không hề có quan hệ gì cả. Không hiểu sao cô ta cứ bám riết lấy cháu, giống như cố ý phá hoại mối quan hệ giữa cháu và Ân Nhã vậy. Có lẽ có kẻ nào đó đứng sau sai khiến!”

“Ý cháu là Ngu Huyền sao?”

Đường Viễn Sơn trầm giọng nói, thở dài một hơi:

“Cháu và nó không cùng đẳng cấp, nó không vô vị như cháu đâu. Nó biết nặng nhẹ!”

“Ông nội!”

Đường Cảnh Hàng phản đối lớn tiếng, tại sao ai cũng coi Ngu Huyền giỏi hơn anh chứ?

“Đúng vậy, Cảnh Hàng. Chị nghĩ Ngu Huyền sẽ không làm như vậy đâu. Chuyện tư cách dự thi ở Paris bị hủy bỏ, em không thấy Ngu Huyền sốt ruột đến nhường nào sao?”

“Chị dám chắc rằng cậu ấy tuy thích cạnh tranh nhưng đều đi đúng hướng!”

Lâm Nam tiếp lời, lắc đầu nhẹ giọng nói.

“Đúng, đúng rồi, cái gì Ngu Huyền cũng giỏi hơn em! Nó thông minh, nó là người tài giỏi nhất Minh Vũ, em nhường lại vị trí tổng giám đốc cho nó là được!”

“Dù sao trong mắt các người, nó lúc nào cũng hoàn hảo như thế!”

Đường Cảnh Hàng bực tức lẩm bẩm, thở dài rồi ngả người lên ghế, giận dữ vỗ mạnh vào đệm.

Bốn người đang trò chuyện thì đèn trong phòng đột nhiên tối sầm lại, một luồng gió lạnh buốt thổi mạnh qua cửa sổ, mang theo hơi thở kỳ dị và lạnh lẽo bao trùm cả căn phòng.

Sắc mặt Đường Viễn Sơn lập tức thay đổi, ông bật dậy khỏi ghế, ánh mắt nghiêm nghị nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chẳng biết từ lúc nào mà bầu trời Đường gia đã bị bao phủ bởi một tầng mây đen dày đặc.

Mới vừa rồi còn là thời tiết nắng ấm rạng rỡ, giờ đây bỗng trở nên u ám, xám xịt như chì.

“Sao thế này? Tự nhiên trời lại tối đen vậy?”

Đường Đường nhíu mày đầy khó hiểu, chầm chậm bước tới bên cửa sổ.

“Nam Nhi, hôm nay là ngày bao nhiêu âm lịch vậy?”

Đường Viễn Sơn nghiêm giọng hỏi, sắc mặt càng thêm nặng nề.

Hết Chương 53: Làn khí lạnh kỳ quái.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    khanh

    xin Chao . Minh muon nap tien thi nap o dau? va so dien thoai trong zalo neu co cho Minh de lien lac voi ban .xin cam on .chuc ban mot ngay tot dep

    1. Cấp 1

      kratos01

      Chào bạn, bạn có dùng telegram thì liên lạc với nình nhé. Nạp pha lê bạn vào chương thu phí, nhấn nút mở chương (màu xanh) rồi có mà QR và hướng dẫn tiếp theo đó ạ.

Trả lời

You cannot copy content of this page