“Đi thôi, đi thôi, vào nhà đi. Còn đứng đây làm gì, cẩn thận bị xử theo gia pháp đấy!”
Đường Đường hò reo một hồi, rồi nửa đẩy nửa kéo Đường Cảnh Hàng vào trong phòng.
Bên trong, Đường Viễn Sơn ngồi đó với vẻ mặt đầy sát khí, ánh mắt gườm gườm nhìn chằm chằm xấp báo quan trọng của tuần vừa rồi.
Gương mặt già nua của ông tái nhợt đi, từng đường nét càng thêm nghiêm khắc.
Đường Đường thì đứng bên cạnh, vừa thu dọn báo vừa không ngừng “ồ” với “à” đầy kinh ngạc, vẻ mặt ngày càng hoảng hốt, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng than thở khoa trương.
Điều này khiến sắc mặt của Đường Viễn Sơn càng thêm đen như than.
Đường Cảnh Hàng đứng ngay ngắn bên cạnh, mồ hôi lạnh rịn đầy trán.
Nghe tiếng Đường Đường cứ “diễn trò” bên cạnh, anh suýt nữa nổi điên muốn bóp chết cô em gái này.
Dù gì cũng là anh trai cô, thế mà cô còn nhẫn tâm đổ thêm dầu vào lửa, thật không có chút tình thân nào!
“Vậy là tuần này cổ phiếu công ty đã rớt gần ba phần rồi phải không? Toàn bộ hoạt động kinh doanh đều sa sút thảm hại!”
Đường Viễn Sơn hằn học ném xấp báo trong tay xuống bàn, gỡ kính lão ra, đôi mắt sắc lạnh như dao.
“Vâng, tình hình cơ bản là như vậy. Tuần này công ty rơi vào tình cảnh rất tồi tệ. Cháu đã thử đủ mọi cách nhưng không có hiệu quả.”
“Công ty game của Thiên Quyền cũng bị ảnh hưởng, còn bên Ngu Huyền, tư cách dự thi thiết kế thời trang cũng bị hủy bỏ.”
“Bộ phận đối ngoại cũng rất khó khăn, mấy công ty lớn trước kia đã đồng loạt hủy đơn hàng.”
“Cháu đã định công bố chuyện Cảnh Hàng và Ân Nhã kết hôn để xoa dịu khủng hoảng lần này, nhưng giờ Ân Nhã lại đi Pháp rồi!”
“Không còn cách nào khác, cháu mới phải gọi ông nội về, để xem có thể giải quyết tình hình hiện tại như thế nào!”
Lâm Nam nghiêm túc báo cáo toàn bộ sự việc, giọng nói nặng nề xen lẫn lo lắng.
Đường Viễn Sơn im lặng hồi lâu, xoay người lại, sắc mặt tối sầm, ánh mắt như muốn xuyên thủng Đường Cảnh Hàng.
Chòm râu bạc của ông khẽ run lên, giọng nói đầy tức giận và thất vọng:
“Đây là cái gọi là thành quả sau ba năm du học nước ngoài của cháu đấy à? Thành quả của cháu chính là phá nát công ty mà ta đã vất vả gây dựng hay sao?”
“Ba năm trời ở nước ngoài cháu làm cái gì vậy? Ta giao chức tổng giám đốc cho cháu là để cháu trổ tài, thế mà vừa lên chức đã gây ra đại họa. Cháu làm mất mặt ta rồi!”
“Dạ, dạ, là lỗi của cháu! Ông nội, cháu xin hứa, cháu nhất định sẽ nghĩ cách để cứu vãn cuộc khủng hoảng lần này! Cháu đã liên hệ với Ân Nhã rồi, cô ấy sẽ sớm hết giận thôi.”
“Chỉ cần cô ấy quay về, hai đứa cháu kết hôn, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy!”
Lúc này Đường Cảnh Hàng chẳng còn chút ngang ngạnh nào, ngoan ngoãn như mèo con, liên tục nhận lỗi.
Đường Đường đứng cạnh không nhịn được mà bật cười khúc khích.
“Con còn cười nữa à! Học kỳ sau thực tập, con đến công ty làm việc, theo Nam Nhi học hỏi để tiếp quản bộ phận tài chính đi.”
Đường Viễn Sơn trừng mắt nhìn Đường Đường, nghiêm khắc nói.
“Gì chứ! Con không muốn đến Minh Vũ làm việc đâu! Con không muốn làm kế toán, chỉ cần nhìn thấy toán học thôi là con đã nhức đầu rồi!”
“Con muốn học quảng cáo cơ! Công ty đã có anh hai và chị Nam rồi, đâu cần con nữa! Con còn trẻ, chưa kịp tận hưởng cuộc sống tươi đẹp đâu.”
“Anh hai còn được chơi ba năm ở nước ngoài, con cũng muốn đi chơi ba năm!”
Đường Đường chu môi phản đối, vẻ mặt đầy bất mãn.
Làm tài chính ư? Thôi thà bảo người ta lấy dao chém cô còn hơn!
“Con nhóc chết tiệt này! Anh nào có chơi ở nước ngoài ba năm, anh học hành chăm chỉ đấy! Không tin thì đi hỏi chú nhỏ đi!”
Đường Cảnh Hàng tức tối nhìn Đường Đường, cái con nhóc này, không muốn làm việc thì thôi đi, lại còn kéo anh xuống nước, không biết đây là đang đổ thêm dầu vào lửa sao?
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
khanh
xin Chao . Minh muon nap tien thi nap o dau? va so dien thoai trong zalo neu co cho Minh de lien lac voi ban .xin cam on .chuc ban mot ngay tot dep
8 tháng
kratos01
Chào bạn, bạn có dùng telegram thì liên lạc với nình nhé. Nạp pha lê bạn vào chương thu phí, nhấn nút mở chương (màu xanh) rồi có mà QR và hướng dẫn tiếp theo đó ạ.
8 tháng