Đến giờ vẫn chưa tìm ra hung thủ, bà lão nghi ngờ là bạn trai của con gái mình gây ra.
Bà ta quyết định sẽ kiện hắn, nhưng vì không có tiền thuê luật sư, hơn nữa bạn trai của con gái lại có lai lịch rất lớn, sự việc cứ thế rơi vào bế tắc.
Cánh cửa gỗ sau lưng bà lão phát ra tiếng “két” chói tai, cây cổ thụ bên cạnh khẽ rung lên.
Trên bầu trời, một luồng ánh sáng đỏ như máu thoáng hiện.
“Bác gái!”
Một giọng nữ lạnh lẽo, cô đơn cất lên.
Bà lão giật mình, cả người run rẩy, tay cũng run theo, thốt lên:
“A Viên, là con sao? Con về thăm mẹ rồi à? Cuối cùng con cũng về rồi sao? Sao con không vào trong giấc mơ của mẹ? Mẹ nhớ con lắm!”
“Cháu không phải A Viên. Bác gái, cháu là đồng nghiệp của A Viên ở công ty.”
Giọng nói của người phụ nữ thoáng qua như tiếng vọng xa xăm.
Bà lão từ từ ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một màu đỏ chói mắt.
Đứng phía sau là một cô gái khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, mặc một chiếc váy đỏ, từng lớp từng lớp như được nhuộm trong máu.
Đến cả làn da của cô ta cũng phảng phất chút đỏ nhợt nhạt.
Trái tim bà lão khẽ run lên.
Bà bị cô gái toàn thân đỏ thẫm này làm cho hoảng sợ, đôi mắt mờ đục nhìn chăm chăm vào người phụ nữ mặc đồ đỏ đứng sau lưng mình.
“Cháu là bạn thân của A Viên, bác có thể gọi cháu là Hồng Hồng. Cháu rất đau lòng khi biết chuyện của A Viên. Bác phải cố gắng nén đau thương, giữ gìn sức khỏe nhé!”
Hồng Hồng thở dài một hơi, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng, không giống như phát ra từ miệng của cô ta.
Trên khuôn mặt bà lão thoáng hiện một chút ấm áp, bà thở dài một tiếng nặng nề, quay lại tiếp tục nhìn vào chiếc mũ đỏ, di vật duy nhất của con gái, thất thần lẩm bẩm:
“Hồng Hồng à, cháu có lòng rồi, vẫn còn nhớ đến A Viên nhà bác, còn chịu khó đến thăm. Hức, A Viên nhà bác chết thật thảm thương, hức hức!”
“Đúng vậy, A Viên chết rất oan uổng, là do một tên đàn ông bỉ ổi hại chết. Bác yên tâm, A Viên nhất định sẽ được báo thù.”
Đôi mắt của Hồng Hồng lóe lên một tia lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén nhìn vào chiếc mũ đỏ.
Cô ta cầm một nén nhang, cúi lạy ba cái trước chiếc mũ, đồng thời, trên bầu trời cũng lóe lên một ánh sáng đỏ như máu.
Trong ngõ hẻm cổ kính, vang lên tiếng mèo kêu thê lương, rợn người.
“Ôi, hôm nay không nên ra ngoài đi dạo, khắp nơi pháo nổ đì đùng, ồn chết mất! Đã thời đại nào rồi mà còn mấy trò mê tín này!”
Hồ Lệ kêu lên đầy bực bội, xách theo túi xách và một túi lớn quần áo mới mua, đi bên cạnh Điền Điềm.
“Mau đi đi, đừng cằn nhằn nữa! Hôm nay là rằm tháng Bảy, đốt giấy tiền là bình thường. Cậu nghĩ ai cũng vô tâm như cậu sao, chẳng thèm đốt thứ gì cho cha mình!”
“Đoán chừng dưới đó cha cậu đã thành quỷ nghèo luôn rồi.”
Điền Điềm lườm Hồ Lệ một cái, vừa cười vừa hừ nhẹ.
Cô cũng đang giúp xách một túi đồ, toàn là mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da.
Cái Hồ Lệ này đúng là kẻ nghiện mua sắm, vừa mới lãnh lương hôm nay mà gần phân nửa đã bị cô ta tiêu sạch.
Xem ra muốn mượn tiền cô ta là chuyện không tưởng.
“Rằm tháng Bảy cái gì chứ, bây giờ là thế kỷ XXI rồi, còn mê tín mấy chuyện đó!”
“Tiểu thư à, cậu đừng nói với tôi là cậu cũng tin vào mấy thứ quỷ thần đó nhé.”
Hồ Lệ cười ha hả, giọng điệu trêu chọc nhìn Điền Điềm.
“Cậu có thể tiết kiệm chút được không? Tháng sau tôi kẹt tiền, còn tính mượn tiền của cậu tiêu xài nữa.”
“Hôm nay vừa lãnh lương đã xài hết phân nửa, ngày mai còn đi dưỡng sinh. Xem ra mượn tiền cậu là không xong rồi.”
“Cậu đúng là đồ keo kiệt, sợ tôi vay không trả đúng không? Chẳng có chút tình nghĩa chị em nào.”
Điền Điềm cũng theo đó mà than vãn, hừ một tiếng oán trách.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
khanh
xin Chao . Minh muon nap tien thi nap o dau? va so dien thoai trong zalo neu co cho Minh de lien lac voi ban .xin cam on .chuc ban mot ngay tot dep
8 tháng
kratos01
Chào bạn, bạn có dùng telegram thì liên lạc với nình nhé. Nạp pha lê bạn vào chương thu phí, nhấn nút mở chương (màu xanh) rồi có mà QR và hướng dẫn tiếp theo đó ạ.
8 tháng