“Đồ đàn bà thối tha! Cô, cái đồ đàn bà này! Nói rõ cho tôi, tôi đã làm gì mà bị vu cho quấy rối tình dục? Sao cô dám dựng chuyện hãm hại tôi như vậy!”
Đường Cảnh Hàng xuất hiện từ xa, bước chân rầm rập, khí thế ngút trời lao thẳng về phía Điền Điềm.
Tiếng quát giận dữ vang vọng trong không gian, khiến toàn bộ sở cảnh sát lập tức náo động.
“Trời ơi! Soái ca cực phẩm! Tim tôi sắp không chịu nổi nữa rồi!”
Bên cạnh Điền Điềm, hai mắt Hồ Lệ sáng rực hình trái tim, nước dãi như sắp nhỏ xuống.
Ánh mắt cô ta mê đắm dán chặt vào Đường Cảnh Hàng đang hừng hực khí thế tiến đến.
Bộ vest đen ôm gọn dáng người cao ráo, thêm gương mặt lạnh lùng đầy sức hút, khiến anh nổi bật giữa đám đông.
“Cậu đúng là hết thuốc chữa!”
Điền Điềm đẩy nhẹ vào cánh tay Hồ Lệ, cảm thấy ngao ngán.
Cô bạn thân này mỗi lần gặp trai đẹp là không kiềm chế được, đúng là mất mặt.
Dù Đường Cảnh Hàng có đẹp trai cỡ nào thì với Điền Điềm, anh ta chỉ là một tên đàn ông “cực phẩm” cần đặt trong ngoặc kép.
“Đàn bà thối tha, cô dựng chuyện gì thế? Tôi mà quấy rối cô à? Thật nực cười! Cô nghĩ cô là ai mà tôi phải làm thế? Đừng tưởng bở! Não cô toàn là đậu phụ thôi sao?”
Đường Cảnh Hàng giận dữ túm lấy cổ áo Điền Điềm, ánh mắt lạnh lẽo như băng, vừa phẫn nộ vừa khinh thường.
“Ngài Đường, buông cô Điền ra ngay lập tức. Nếu không, chúng tôi sẽ thêm vào hồ sơ của anh tội cố ý gây thương tích!”
Cảnh sát Lý bước tới bên cạnh, giọng nói nghiêm khắc, ánh mắt uy nghiêm nhìn Đường Cảnh Hàng.
“Được thôi, sao không kiện tôi thêm tội cưỡng hiếp luôn đi cho đủ!”
Đường Cảnh Hàng quay sang lườm cảnh sát Lý, rồi lại gầm lên với Điền Điềm:
“Cô là người vô liêm sỉ nhất mà tôi từng gặp mặt! Nếu cô muốn tiền thì cứ nói thẳng! Đừng bày trò này nọ! Nhìn lại bộ dạng của cô đi, tôi có quấy rối cô chắc?”
“Đồ khốn! Dám nói vậy với Điền Điềm! Tôi không nhịn được nữa, để tôi xử hắn!”
Tiểu Mã từ đâu xông tới, khuôn mặt đỏ bừng tức giận, siết chặt nắm đấm định lao vào Đường Cảnh Hàng.
“Tiểu Mã, cậu là cảnh sát, giữ đúng tư cách của mình!”
Chị Hồng nhanh chóng cản lại, giọng ra lệnh đầy uy quyền.
Điền Điềm cúi đầu, siết chặt tay.
Cô tự nhủ phải nhẫn nhịn.
Để lừa được tiền từ hắn, cô phải diễn vai nạn nhân yếu đuối một cách hoàn hảo.
Đây là sở cảnh sát, tên công tử này cũng chẳng dám làm gì quá đáng.
Cô hít một hơi sâu, ánh mắt giả vờ long lanh, đôi môi run run, rồi khẽ nấc lên.
“Đừng có diễn trò! Cô mạnh mẽ thế nào tôi thừa biết! Chính cô đánh tôi trên xe, giờ còn bày đặt khóc lóc.”
“Tôi mất nhẫn kim cương năm triệu chưa bắt cô bồi thường thì thôi, cô còn muốn đổ oan cho tôi? Cô không thấy mình quá đáng sao?”
Đường Cảnh Hàng càng nói càng giận.
Ký ức về Điền Điềm hung dữ trên xe vẫn còn nguyên trong đầu anh, giờ nhìn cô giả vờ yếu đuối như mèo nhỏ, anh không khỏi nghiến răng tức giận.
“Cô nói đi, nói rõ mọi chuyện ra!”
Anh lại sấn tới, giọng lạnh lùng như băng.
“Hu hu… Anh còn muốn tôi phải nói gì nữa đây? Chính con mèo của tôi nhảy vào xe anh. Tôi vào bắt nó, nhưng… nhưng anh lại… lại làm chuyện đó… với tôi… Hu hu… Giờ anh còn muốn thế nào nữa?”
Điền Điềm ngước đôi mắt ngấn lệ đáng thương nhìn Đường Cảnh Hàng, giọng nghẹn ngào từng chữ.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
khanh
xin Chao . Minh muon nap tien thi nap o dau? va so dien thoai trong zalo neu co cho Minh de lien lac voi ban .xin cam on .chuc ban mot ngay tot dep
8 tháng
kratos01
Chào bạn, bạn có dùng telegram thì liên lạc với nình nhé. Nạp pha lê bạn vào chương thu phí, nhấn nút mở chương (màu xanh) rồi có mà QR và hướng dẫn tiếp theo đó ạ.
8 tháng