Nhìn đôi vợ chồng trẻ vừa cãi cọ vừa đùa giỡn, trong lòng Đường Viễn Sơn cảm thấy rất vui vẻ.
Để cho hai người có đủ không gian riêng tư, ông đã quyết định về vùng quê nghỉ dưỡng.
Đường Đường – em gái của Đường Cảnh Hàng – cũng bắt đầu cuộc sống đại học, là một cô gái hiểu chuyện, cô không muốn ở nhà làm bóng đèn cho hai người.
Hầu hết thời gian, cô đều ở lại ký túc xá.
Trong nhà chỉ còn lại quản gia Trương và bà Ngô, chăm sóc việc sinh hoạt hằng ngày của cặp vợ chồng trẻ.
Hôm nay là cuối tuần, công ty được nghỉ.
Đường Cảnh Hàng lại ra ngoài tìm Phó Ân Nhã, để Điền Điềm ở nhà một mình, cảm thấy vô cùng buồn chán.
Đến khoảng 9 giờ sáng, cô gọi cho Hồ Lệ, hẹn đi mua sắm tại trung tâm thương mại Tân Thế Giới.
“Thì ra là vì ở nhà chán quá nên mới rủ tớ đi shopping cùng. Chẳng thú vị gì cả!”
Hồ Lệ bĩu môi, uể oải nói.
“Chán thì tất nhiên phải tìm cậu ra ngoài. Nếu không chán, chắc chắn tớ đã bận làm việc khác rồi!”
“Thế nào, muốn mua gì cứ nói, hôm nay tớ sẽ mua cho cậu. Thế đủ ý nghĩa chưa?”
Điền Điềm liếc mắt nhìn Hồ Lệ, thở dài nói.
“Cậu mua đồ cho tớ à? Tôi không nghe nhầm chứ? Từ bao giờ cậu lại hào phóng như vậy?”
Hồ Lệ nhìn Điền Điềm đầy kinh ngạc.
“Cậu nói nhảm nhiều quá đấy!”
Điền Điềm bật cười, cầm một chiếc túi xách Chanel lên ướm thử trên người.
“Bây giờ dù gì tớ cũng là thiếu phu nhân nhà giàu, chút tiền này với tớ chỉ là chuyện nhỏ.”
“Ha ha! Nhìn dáng vẻ của cậu, chắc là với người đó đã giả thành thật rồi đúng không? Tớ biết mà, bây giờ đang thịnh hành kiểu kết hôn trước rồi yêu sau. Dự đoán của tớ quả nhiên không sai!”
Hồ Lệ cười rạng rỡ, chọn một chiếc váy hàng hiệu của L’Oréal, bước vào phòng thử đồ, vẫy tay nói:
“Tớ thử xem cái này có hợp không nhé!”
Gương mặt Điền Điềm thoáng qua một nét buồn nhàn nhạt.
Giả thành thật, đúng là chỉ có Hồ Lệ mới nghĩ ra được câu này.
Cô và Đường Cảnh Hàng là hai con người ở hai thế giới khác nhau, sẽ chẳng bao giờ có ngày đó.
Sau một tháng làm một thiếu gia ngoan ngoãn, cuối cùng hôm nay anh ta cũng không nhịn được mà đi gặp người phụ nữ kia. Không biết giờ hai người họ ra sao rồi?
“Em thích búp bê Barbie này quá! Lần trước khi ở Pháp, em đã nhìn thấy nó, nhưng vì vội ra sân bay nên không kịp mua. Không ngờ ở đây lại có!”
Giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng vang lên từ cửa hàng đối diện.
“Vậy để anh mua tặng em, cho em – công chúa cao quý và xinh đẹp nhất của chúng ta!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, mang theo chút phong thái lịch lãm.
Điền Điềm quay đầu nhìn, ánh mắt thoáng nét buồn.
Trong cửa hàng đối diện, Đường Cảnh Hàng trong bộ đồ trắng thoải mái, đang nắm tay Phó Ân Nhã – một người phụ nữ cao quý, thanh tú.
Cả hai vừa nói vừa cười, cùng nhìn ngắm một con búp bê Barbie.
Cảnh tượng ngọt ngào ấm áp đó khiến trái tim Điền Điềm bỗng nhói đau, một cảm giác buồn bã khó tả lan tràn khắp cơ thể.
Bên này, Hồ Lệ đã thử xong váy, bước ra hỏi Điền Điềm:
“Điền Điềm, nhìn xem, tớ mặc chiếc này thế nào? Có gợi cảm không?”
Điền Điềm khẽ đáp:
“Ừ, được đó.”
Cô nhìn Hồ Lệ mà lòng vẫn bâng khuâng.
Bên kia, Đường Cảnh Hàng và Phó Ân Nhã đã mua xong con búp bê Barbie và đang đi về phía cô.
“Được rồi, đẹp lắm.”
Điền Điềm đứng dậy, bước tới quầy thu ngân, hỏi giá, nhanh chóng quẹt thẻ rồi kéo tay Hồ Lệ rời đi.
“Này, cậu làm gì vậy? Đi gấp thế? Tớ chỉ thử thôi mà, chưa nói sẽ mua. Cái váy này phần eo hình như hơi vấn đề, tớ muốn đổi cái khác!”
Hồ Lệ gỡ tay Điền Điềm ra, vẻ mặt khó hiểu.
Hôm nay Điền Điềm thật kỳ lạ, tự dưng lại nói muốn mua đồ cho mình, một chiếc váy mấy ngàn đồng mà cậu ấy trả tiền không chớp mắt.
Hành động dứt khoát này hoàn toàn không giống với Điền Điềm ngày thường – người luôn cò kè từng đồng với nhân viên bán hàng vì vài chục tệ.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
khanh
xin Chao . Minh muon nap tien thi nap o dau? va so dien thoai trong zalo neu co cho Minh de lien lac voi ban .xin cam on .chuc ban mot ngay tot dep
8 tháng
kratos01
Chào bạn, bạn có dùng telegram thì liên lạc với nình nhé. Nạp pha lê bạn vào chương thu phí, nhấn nút mở chương (màu xanh) rồi có mà QR và hướng dẫn tiếp theo đó ạ.
8 tháng