Đi dọc theo con ngõ nhỏ, Điền Điềm một lần nữa quay lại hẻm Trung Sơn.
Bây giờ đã là tám giờ tối.
Mặc dù tháng bảy âm lịch đã qua, nhưng trên phố vẫn còn phảng phất một bầu không khí kỳ quái.
Thỉnh thoảng có vài linh hồn lang thang không nơi nương tựa tìm đến Điền Điềm để cầu xin giúp đỡ.
Con ngõ vắng tanh vì đây là khu vực hẻo lánh, cách xa trung tâm thành phố.
Dọc đường chỉ có những tia sáng nhạt nhòa từ cửa sổ hai bên hắt ra, phủ lên một vẻ tĩnh mịch và u ám.
Trên phiến đá xanh lót đường, âm thanh duy nhất đáp lại Điền Điềm là tiếng bước chân của chính cô.
Ngõ nhỏ hẹp đến mức xe cộ không thể đi vào.
Điền Điềm đành đỗ xe trước một cửa hàng tạp hóa, đưa cho chủ tiệm một ít tiền để nhờ trông xe giúp.
Khi cô đi ngang qua một bức tường bao, một con mèo đen lớn bất ngờ nhảy từ trên tường xuống, kêu “meo” một tiếng, đôi mắt xanh lục lập lòe trong bóng tối.
Nó vọt qua bên người Điền Điềm, khiến cô giật mình.
“Mẹ Viện Viện, bà làm vậy không được đâu! Ngày nào cũng ở đây đốt đồ, làm mấy chuyện thần thần bí bí, nửa đêm còn lầm bầm niệm kinh, bà có nghĩ đến cuộc sống của hàng xóm không?”
Dưới gốc cây hòe cổ thụ, một người phụ nữ mặc áo sơ mi hoa, chính là mẹ của A Viện, đang ngồi xổm đốt giấy tiền.
Đôi mắt bà vô hồn, gương mặt tái nhợt như tro tàn, cả người giống như một thi thể bước ra từ nhà xác.
Kể từ khi chuyện của A Viện xảy ra cách đây một tháng, bà ngày càng trở nên kỳ quái.
Đêm nào bà cũng ngồi dưới gốc cây hòe này đốt giấy tiền.
Gà vịt trong nhà đều bị bà thịt sạch.
Nửa đêm, bà thường ngồi ở đây khóc lóc thảm thiết, khiến những người hàng xóm cảm thấy rùng mình, không ai dám ra khỏi nhà vào ban đêm.
Bà lạnh lùng liếc nhìn người hàng xóm họ Chu một cái, không nói lời nào, tiếp tục cúi đầu lầm bầm và đốt giấy.
“Đủ rồi! A Viện dưới đó chắc chắn đã có đủ tiền để dùng rồi. Mẹ Viện Viện, bà có thể yên lặng một chút được không? Con trai tôi năm sau thi đại học, buổi tối còn phải học bài.”
“Bà làm thế này, nó học hành thế nào được? Đừng đốt nữa!”
Bà Chu tỏ vẻ bực bội, liếc mẹ Viện Viện một cái, bước nhanh tới, giật lấy giỏ giấy tiền bên cạnh bà ta, định mang đi.
“Trả lại cho tôi! Trả lại đây! A Viện ở dưới đó sẽ đói mất, tôi phải đốt thêm cho nó!”
Mẹ Viện Viện giật mình, hét lên chói tai, vươn tay giữ chặt lấy bà Chu, cố gắng giật lại giỏ giấy.
“A Viện đã chết hơn một tháng rồi, bà tỉnh táo lại đi! Người chết như đèn tắt, đừng làm khổ mình như thế nữa, được không? Nào, để tôi đưa bà về nhà!”
Bà Chu nhẹ nhàng khuyên nhủ, vỗ vai mẹ Viện Viện.
“Không, không! Tôi không muốn! Tôi phải ở đây chờ A Viện. Mỗi ngày, A Viện đều ở dưới gốc cây này chờ tôi. Bà đi đi, đi đi!”
Mẹ Viện Viện hét lên, ánh mắt trở nên hung ác, đôi môi hé mở để lộ hàm răng trắng, hai bên răng nanh bỗng dài và nhọn như răng nanh của dã thú.
Đôi mắt của bà ta lóe lên ánh sáng đỏ quỷ dị.
Bà Chu bị cảnh tượng này dọa cho ngã ngửa, ngồi bệt xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Mẹ Viện Viện lạnh lùng nhìn bà Chu, im lặng nhặt lại giỏ giấy, tiếp tục đốt tiền.
“Bà ấy như vậy bao lâu rồi? Trong nhà chỉ còn lại mình bà ấy thôi sao?”
Một giọng nói trong trẻo của phụ nữ vang lên từ phía sau.
Bà Chu giật mình, từ từ quay đầu lại, thấy Điền Điềm trong bộ đồ trắng đứng đó.
Ánh mắt của Điền Điềm mang chút lạnh lẽo, cô nhìn mẹ Viện Viện đang lẩm bẩm dưới gốc cây hòe với vẻ thích thú xen lẫn nghi hoặc, đôi lông mày nhíu chặt lại.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
khanh
xin Chao . Minh muon nap tien thi nap o dau? va so dien thoai trong zalo neu co cho Minh de lien lac voi ban .xin cam on .chuc ban mot ngay tot dep
8 tháng
kratos01
Chào bạn, bạn có dùng telegram thì liên lạc với nình nhé. Nạp pha lê bạn vào chương thu phí, nhấn nút mở chương (màu xanh) rồi có mà QR và hướng dẫn tiếp theo đó ạ.
8 tháng