“Á…”
Đường Cảnh Hàng hét lên đầy đau đớn, nước mắt trào ra vì cơn đau.
Anh dồn hết sức mạnh hất văng bà lão ra xa.
Bà lão loạng choạng lùi lại, ngã ngồi xuống đất.
Từ khóe miệng của bà, máu đỏ tươi trào ra, nhưng bà chẳng hề bận tâm.
Nhìn bàn tay đang chảy máu của Đường Cảnh Hàng, bà bật cười, tiếng cười rợn người và quái dị.
“Anh không sao chứ?”
Điền Điềm nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Đường Cảnh Hàng, lại liếc qua bà lão, định bước tới giúp, nhưng Đường Cảnh Hàng đã nắm lấy tay cô, nghiến răng nói:
“Đi mau, đừng để ý đến bà ta nữa. Bà ta là một kẻ điên!”
Nói xong, anh kéo cô chạy khỏi nơi đó.
—
“Bác sĩ, tay chồng tôi thế nào rồi?”
Rời khỏi hẻm Trung Sơn, Điền Điềm lái xe đưa Đường Cảnh Hàng đến bệnh viện để xử lý vết thương.
Cú cắn của bà lão ban nãy quả thật rất kinh khủng, gần như xé toạc một mảng da của anh, thậm chí còn làm vỡ cả mao mạch.
Đến bệnh viện, Điền Điềm vội vã đăng ký khám và đưa Đường Cảnh Hàng vào phòng cấp cứu.
“Đã băng bó xong rồi, máu cũng đã cầm. May mà các người đến kịp, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”
Bác sĩ gật đầu, gương mặt có phần lạnh lùng, nghiêm nghị nhìn Điền Điềm, nói:
“Vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa, có vấn đề gì to tát đâu mà không giải quyết được. Cô đúng là, sao có thể cắn chồng mình mạnh như vậy?”
“Cắn đến mức suýt nữa làm đứt động mạch của anh ấy. Bây giờ thì biết lo, biết sợ rồi đúng không? Sau này có chuyện gì cũng phải bình tĩnh mà bàn bạc, đừng động một tí là cắn người. Lần sau cắn nữa, có khi cắn mất mạng chồng cô đấy!”
“Tôi… tay anh ấy, không phải do tôi…”
Điền Điềm bật cười trước lời lẽ có phần nhiều chuyện của bác sĩ, cô khẽ thở dài.
Cô đâu rảnh làm mấy chuyện trẻ con như vậy.
Nếu muốn gây sự với Đường Cảnh Hàng, cô thà đấm anh vài phát còn nhanh gọn hơn.
Đúng lúc này, y tá đã dẫn Đường Cảnh Hàng từ phòng chăm sóc ra ngoài.
Đường Cảnh Hàng tươi cười rạng rỡ, tay trái quấn băng trắng kín mít, nhưng vẻ mặt anh hoàn toàn không giống người vừa bị thương.
Trái lại, anh vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ với cô y tá, thỉnh thoảng còn khiến cô ấy đỏ mặt.
Tên đàn ông đào hoa này, đi đâu cũng không quên trêu ghẹo phụ nữ! Điền Điềm thầm nghĩ.
Vừa nãy cô còn lo lắng cho anh nửa sống nửa chết, giờ nhìn anh chẳng khác gì người đang hưởng phúc, hoàn toàn không giống một bệnh nhân.
Điền Điềm lườm Đường Cảnh Hàng một cái, hừ nhẹ:
“Xem ra vết thương của anh không nặng lắm nhỉ? Vẫn có thể nói cười vui vẻ thế này, giỏi quá đấy!”
“Không nặng? Để tôi cắn cô một cái thử xem, xem cô có đau không, đồ ngốc!”
Đường Cảnh Hàng bĩu môi, làm vẻ mặt đau đớn trẻ con nhìn cô, diễn như thật.
“Anh Đường, chị Đường, hai người nhớ thay băng thường xuyên, và nhất định không được để vết thương dính nước, nếu không sẽ bị nhiễm trùng!”
Cô y tá tươi cười dặn dò.
“OK, tôi nhớ rồi! Cảm ơn cô nhé, Tiểu Triệu. Có thời gian nhất định phải ra ngoài ăn cơm cùng tôi đấy!”
Đường Cảnh Hàng mỉm cười, giọng điệu dịu dàng như gió xuân.
Tiểu Triệu khẽ cười ngại ngùng, liếc nhìn anh một cái, rồi nói:
“Để sau rồi tính nhé, tôi còn bận, đi trước đây!”
Nói xong, cô ấy ôm sổ ghi chép rời đi.
“Thật quyến rũ!”
Đường Cảnh Hàng nhìn theo bóng dáng Tiểu Triệu khuất xa, ánh mắt như còn lưu luyến.
Điền Điềm lườm anh một cái, châm chọc:
“Ngay cả mấy cô y tá ngây thơ anh cũng không buông tha, cẩn thận đấy! Giờ thì bị người ta cắn tay, lần sau có khi bị người ta cắt đứt “mệnh căn” (cậu nhỏ), lúc đó xem anh còn cười nổi không!”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
khanh
xin Chao . Minh muon nap tien thi nap o dau? va so dien thoai trong zalo neu co cho Minh de lien lac voi ban .xin cam on .chuc ban mot ngay tot dep
8 tháng
kratos01
Chào bạn, bạn có dùng telegram thì liên lạc với nình nhé. Nạp pha lê bạn vào chương thu phí, nhấn nút mở chương (màu xanh) rồi có mà QR và hướng dẫn tiếp theo đó ạ.
8 tháng