“Anh… anh không sao chứ? Chỉ là một con chim thôi mà! Nó bay đi rồi!”
Điền Điềm cất tiếng, giọng có chút khô khốc, rồi khẽ chọc vào cánh tay Đường Cảnh Hàng.
Đồng thời, cô cũng cảm thấy kỳ quái: tại sao lại có quạ đen xuất hiện giữa trung tâm thành phố?
Lẽ ra chúng phải sống trong rừng mới đúng.
Ẩn nấp dưới mái hiên nhà người ta như vậy, quả thật rất quái dị.
“Thật sao? Thật sự bay đi rồi sao?”
Sắc mặt Đường Cảnh Hàng dần khôi phục chút sắc hồng.
Đôi mắt đẹp của anh đảo một vòng, từ từ ngẩng lên, cảnh giác nhìn xung quanh, sợ rằng con quạ đen lại bất ngờ xuất hiện.
Anh thở phào, tự lẩm bẩm:
“Làm tôi giật mình muốn chết!”
“Cái gì chứ! Một người đàn ông cao lớn như anh mà lại sợ một con quạ, buồn cười chết mất!”
Điền Điềm lườm Đường Cảnh Hàng một cái, giọng đầy trêu chọc, rồi bật cười không kìm được.
“Con quạ đó hung hãn giống y hệt cô, tôi sợ nó cũng là chuyện bình thường!”
Đường Cảnh Hàng mạnh miệng, so sánh Điền Điềm với con quạ.
“Đồ khốn! Anh mắng tôi là quạ đen? Anh muốn ăn đòn phải không?”
Sắc mặt Điền Điềm sa sầm, cô đẩy mạnh Đường Cảnh Hàng, giơ nắm tay định đấm vào mũi anh.
Đường Cảnh Hàng nghiêng người né, tay phải nhanh như chớp chộp lấy tay Điền Điềm, kìm chặt rồi kéo cô vào lòng.
Điền Điềm không kịp phản ứng, ngã vào vòng tay ấm áp của anh.
Cô đối diện với đôi mắt đầy mê hoặc của Đường Cảnh Hàng, ánh mắt vừa tinh nghịch vừa rực cháy như ngọn lửa.
Trái tim cô đột nhiên đập loạn nhịp!
Đường Cảnh Hàng cũng cảm thấy máu trong người như sôi lên.
Ôm lấy vòng eo thon của người con gái bướng bỉnh, anh lại có cảm giác như đang bay trên mây.
Khuôn mặt anh đỏ bừng như bị thiêu đốt.
Đôi mắt long lanh và đôi môi e thẹn của cô khiến anh không khỏi run rẩy.
Cảm giác này, anh chưa từng có khi ở bên Ân Nhã.
Cánh cổng gỗ cũ kỹ bỗng kêu “két” một tiếng, phát ra âm thanh xưa cũ và rợn người.
Một bà lão từ bên trong ló đầu ra.
Đôi tay khô gầy của bà giống như một bộ xương trắng, khuôn mặt hóp lại đến biến dạng, chẳng khác nào một xác khô, đôi mắt tối đen đầy mơ hồ.
Sự xuất hiện đột ngột của bà lão làm Điền Điềm và Đường Cảnh Hàng giật nảy mình, cả hai vội tách ra, nhìn bà lão đầy kinh ngạc và cảnh giác.
Bà lão không có biểu cảm gì trên khuôn mặt.
Sau khi liếc nhìn Điền Điềm một cái, ánh mắt bà dừng lại trên người Đường Cảnh Hàng.
Bất chợt, khuôn mặt khô cằn của bà nhăn nhúm lại, bà hét lớn một tiếng, giơ tay cào loạn, lao về phía Đường Cảnh Hàng. Tiếng hét chói tai vang lên:
“Trả mạng con gái cho tao! Trả A Viện lại cho tao! Đồ sát nhân! Sát nhân! Là mày, chính mày hại chết con gái tao! Tao phải báo thù cho A Viện, aaaaa…”
Đường Cảnh Hàng bị hành động bất ngờ của bà lão làm cho hoảng sợ.
Bà ta lao đến ôm chặt lấy anh, đôi mắt đầy hận thù, vừa đánh vừa đấm vào người anh.
“Bà làm cái gì vậy? Bà điên rồi sao? Con gái bà là ai? Tôi giết con gái bà khi nào? Bà nhận nhầm người rồi, buông tôi ra!”
Đường Cảnh Hàng vặn vẹo người, cố gắng thoát khỏi bà lão, nhưng sức lực của bà ta lại vô cùng lớn, như một con mãng xà siết chặt lấy anh.
“Bà ơi, bà ơi! Bà nhận nhầm người rồi! Chúng tôi không phải người xấu, bà đừng như vậy, buông tay ra được không?”
Điền Điềm vừa trấn an vừa nói.
“Người xấu! Người xấu! Các ngươi là kẻ xấu! Mày giết con gái tao, mày hại chết A Viện. Tao phải giết mày, cắn chết mày!”
Bà lão nói như kẻ mất hồn, giữ chặt lấy Đường Cảnh Hàng, chộp lấy tay trái của anh, rồi cúi đầu cắn mạnh vào cổ tay anh.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
khanh
xin Chao . Minh muon nap tien thi nap o dau? va so dien thoai trong zalo neu co cho Minh de lien lac voi ban .xin cam on .chuc ban mot ngay tot dep
8 tháng
kratos01
Chào bạn, bạn có dùng telegram thì liên lạc với nình nhé. Nạp pha lê bạn vào chương thu phí, nhấn nút mở chương (màu xanh) rồi có mà QR và hướng dẫn tiếp theo đó ạ.
8 tháng