Điền Điềm nhìn Đường Cảnh Hàng rồi thở dài bất lực.
Vốn dĩ cô còn định ngủ trên chiếc giường trong văn phòng tổng tài của anh, không ngờ anh cũng muốn ở lại đây nghỉ ngơi, chiếm luôn cái giường.
Thật là một gã đàn ông đáng ghét! Xem ra hôm nay cô chỉ còn cách gục trên bàn làm việc để nghỉ tạm qua đêm.
Nửa tiếng sau, công việc cũng gần như hoàn thành.
Điền Điềm tắt PPT, ngáp một cái thật dài, rồi mơ màng gục xuống bàn làm việc.
Dù có cứng đầu đến đâu, cô cũng không thể chống lại cơn buồn ngủ nữa, từ từ chìm vào giấc ngủ say.
Nửa đêm, Đường Cảnh Hàng bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc.
Là Đường Viễn Sơn gọi đến.
Ở đầu dây bên kia, ông nội anh chẳng để cho anh kịp nói gì mà lập tức mắng một trận như tát nước.
Đường Cảnh Hàng chỉ còn biết nở nụ cười lấy lòng, cuối cùng dùng lý do sợ đánh thức Điền Điềm để vội vàng cúp máy.
Đường Viễn Sơn quả thực quá lắm lời, anh thật không hiểu nổi tại sao ông nội lại quan tâm đến Điền Điềm như vậy.
Cái câu chuyện về một bà chủ tiệm kim hoàn nào đó chẳng qua chỉ là lời bịa đặt.
Vị bà chủ ấy tuy họ Điền thật, nhưng lại sống mãi bên Ý, đời nào có quan hệ gì với cô này!
Bị đánh thức bởi cuộc điện thoại, cơn buồn ngủ của Đường Cảnh Hàng cũng tan biến.
Anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng vẫn tĩnh lặng rọi xuống, rồi lại nhìn đồng hồ trên tường, đã ba giờ sáng.
Ánh mắt anh vô thức liếc sang văn phòng của Điền Điềm, đèn vẫn còn sáng, con chuột máy tính lóe lên ánh sáng đỏ đều đặn trong đêm tối.
“Cô ta vẫn còn làm việc à? Đúng là điên cuồng thật!”
Đường Cảnh Hàng vừa vươn vai vừa ngáp dài một cái.
Anh lảo đảo bước ra khỏi phòng, mở cửa văn phòng Điền Điềm và lớn tiếng gọi:
“Này, cô vẫn còn làm à? Đừng có…”
Câu nói phía sau anh nuốt lại trong miệng.
Trước mặt anh là Điền Điềm đang ngủ gục trên bàn làm việc.
Khuôn mặt cô dưới ánh đèn lộ ra nét mệt mỏi và tiều tụy, khóe mắt còn hơi đỏ, khiến lòng anh chợt dâng lên một cảm giác xót xa khó tả.
Anh nhẹ nhàng bước tới, nhìn lướt qua màn hình máy tính.
PPT đã được làm xong, nội dung vô cùng chi tiết và rõ ràng, đầy đủ đến tận 50 trang.
“Không ngờ cô cũng có bản lĩnh thật đấy!”
Đường Cảnh Hàng thì thầm, tắt máy tính rồi nhìn Điền Điềm chân thành tán thưởng.
“Lúc không gây chuyện thì trông cũng dễ coi đấy. Nhưng ngủ thế này chẳng sợ bức xạ máy tính à? Đúng là không biết tự chăm sóc bản thân!”
Vừa lẩm bẩm, anh vừa cúi người bế bổng cô lên, nhẹ nhàng đưa ra khỏi văn phòng.
Đặt Điền Điềm xuống chiếc giường trong văn phòng mình, anh đắp tạm chiếc chăn mỏng lên người cô, rồi quay lại tắt đèn.
Đường Cảnh Hàng ngồi xuống sofa, nhắm mắt dưỡng thần.
Ánh nắng ban mai dịu nhẹ xuyên qua tấm kính, chiếu sáng căn phòng, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.
Điền Điềm khẽ ngáp dài, vươn vai một cách uể oải rồi từ từ mở mắt.
Cô mơ hồ cựa người, nhận ra trên người mình đang đắp một chiếc áo khoác.
Cúi đầu nhìn kỹ, đó là áo vest của Đường Cảnh Hàng.
Điền Điềm lập tức tỉnh táo hẳn, nhận ra mình đang nằm trên giường trong văn phòng tổng tài.
Hôm qua rõ ràng cô gục xuống bàn ngủ, làm sao lại ngủ ở đây được?
Cô ngẩng đầu nhìn quanh phòng, thấy Đường Cảnh Hàng đang co người ngủ trên sofa.
Khuôn mặt anh khi ngủ lại mang theo nét trẻ con, đôi mày khẽ nhíu, nhưng khóe môi vẫn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, như một đứa trẻ đang làm nũng.
Điền Điềm ngẩn người một chút rồi lặng lẽ ngồi dậy.
Cô cầm chiếc áo vest, bước xuống giường, nhẹ nhàng đắp nó lại cho Đường Cảnh Hàng.
Nhìn anh lúc này, cô bỗng bật cười nhẹ.
Tên công tử ăn chơi này, xem ra cũng có chút phong độ đàn ông.
Cô bất giác nhớ lại tối qua khi giúp anh gỡ gai cua, nghĩ đến ánh mắt thoáng mất hồn và biểu cảm ngây ngốc của anh lúc đó, lòng cô chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt đang ngủ của Đường Cảnh Hàng.
Đường nét khuôn mặt anh rất tinh tế: sống mũi cao thẳng, hàng mi dài đẹp đẽ, đôi mày kiếm sắc nét và đôi mắt sâu thẳm – tất cả tạo nên một vẻ điển trai không thể phủ nhận.
Không thể không thừa nhận, anh thực sự có sức hút khiến phụ nữ mất hồn.
Chưa đầy hai mươi sáu tuổi, anh đã là tổng tài của Minh Vũ.
Vinh quang và danh vọng này không phải người đàn ông nào cũng có thể đạt được.
Nghĩ đến những bạn học cùng tuổi mình vẫn còn đang vất vả lập nghiệp, Điền Điềm khẽ thở dài.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
khanh
xin Chao . Minh muon nap tien thi nap o dau? va so dien thoai trong zalo neu co cho Minh de lien lac voi ban .xin cam on .chuc ban mot ngay tot dep
8 tháng
kratos01
Chào bạn, bạn có dùng telegram thì liên lạc với nình nhé. Nạp pha lê bạn vào chương thu phí, nhấn nút mở chương (màu xanh) rồi có mà QR và hướng dẫn tiếp theo đó ạ.
8 tháng