Bầu không khí bỗng nhiên rơi vào khoảng lặng.
Đường Cảnh Hàng cũng có chút lúng túng và bất ngờ.
Thật kỳ lạ, tại sao mình lại có cảm giác như vậy?
Làm gì có chuyện đó được.
Đường Cảnh Hàng lắc lắc đầu để bản thân tỉnh táo lại.
Cái người phụ nữ kiêu căng, hay châm chọc và khó ưa này tuyệt đối không phải “gu” của anh.
Chẳng qua vừa rồi chỉ là bất ngờ khi nhìn thấy một mặt dịu dàng hiếm có của cô nên mới mất tập trung một chút mà thôi.
“À… Cô không ăn nữa sao?”
Đường Cảnh Hàng gượng gạo mở miệng, tay phải vẫn nắm lấy ngón cái vừa được gỡ gai.
“Ăn no rồi. Cảm ơn vì bữa khuya nhé! Hết bao nhiêu tiền vậy?”
Điền Điềm thở nhẹ một hơi, ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn anh ta.
“Hết bao nhiêu tiền à?”
Gương mặt điển trai của Đường Cảnh Hàng lập tức xám xịt, nhìn chằm chằm Điền Điềm với vẻ khó chịu rồi hừ lạnh một tiếng:
“Cô nghĩ tôi lặn lội xuống dưới mua đồ ăn khuya cho cô chỉ để kiếm mấy đồng lẻ tiền cơm hộp của cô sao? Cô nói kiểu gì vậy?”
“Thấy cô làm việc vất vả, có lòng tốt mời cô ăn một bữa, vậy mà cô lại tính toán tiền bạc với tôi. Đúng là không nên đối tốt với loại người như cô!”
“Nếu không vì tiền thì vì gì? Anh mời tôi ăn thì tôi nhận. Lần sau có thời gian, tôi sẽ mời lại. Tôi nói vậy chỉ vì không muốn giữa chúng ta có hiểu lầm gì thôi.”
“Đừng quên, mối quan hệ của chúng ta chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng. Trong hợp đồng cũng ghi rõ, trong một năm này, chúng ta sẽ thực hiện chế độ AA.”
“Tôi trả tiền cũng chỉ là làm đúng theo hợp đồng thôi. Có gì không đúng sao? Đừng nói với tôi là anh quên hết điều khoản trong hợp đồng rồi đấy nhé!”
“Tôi không muốn đến lúc rời đi vẫn còn nợ anh một ân tình nào cả. Tôi ghét nhất là dây dưa không rõ ràng.”
Điền Điềm ngẩng đầu nhìn Đường Cảnh Hàng với vẻ khó hiểu.
Người đàn ông này đúng là kỳ quặc, lúc thì tìm mọi cách gây khó dễ cho cô, lúc thì tự nhiên lại tốt bụng.
Nhưng một bữa ăn khuya cũng không thể bù đắp được khoảng thời gian quý báu mà cô đã mất vào hôm nay.
“Cô nhớ rõ thật đấy!”
Gương mặt Đường Cảnh Hàng thoáng chút xấu hổ, nhưng nghe lý do của Điền Điềm, không hiểu sao trong lòng anh lại thấy bực bội.
“Tất nhiên rồi. Vì để chắc chắn một năm sau tôi có thể nhận đủ tám mươi triệu, tôi phải nhớ thật kỹ những điều khoản trong hợp đồng chứ.”
“Anh đừng nói anh quên những gì mình đã viết trong đó đấy nhé?”
Điền Điềm nhàn nhạt nói, ánh mắt thờ ơ khẽ liếc anh một cái.
“Làm sao tôi quên được! Đồ tham tiền!”
Đường Cảnh Hàng bĩu môi, giọng điệu có phần khó chịu, anh ngả người ra sau và đảo mắt nhìn cô một cách chán chường.
Cái người phụ nữ này, mở miệng là tiền, đóng miệng cũng là tiền, đúng là tục tằn và nông cạn!
Nghĩ đến việc bản thân vừa rồi còn có chút ấn tượng tốt với cô, anh cảm thấy thật đáng tiếc!
“Ồ, đã mười hai giờ rồi!”
Điền Điềm liếc nhìn đồng hồ góc phải màn hình máy tính, thở dài một tiếng rồi ngáp dài đầy mệt mỏi.
“Không làm xong thì để mai làm tiếp, cô cố gắng làm gì? Vì tiền cũng không cần liều mạng như vậy đâu! Chưa bao giờ thấy ai tham tiền như cô!”
Đường Cảnh Hàng hừ một tiếng đầy khó chịu, ánh mắt liếc nhìn cô một cách lạnh lùng.
“Vừa hay có chút ý tưởng, làm xong một lượt sẽ không thấy mệt. Được rồi, đừng làm phiền tôi nữa, anh về đi! Tối nay tôi sẽ ngủ lại công ty.”
Điền Điềm vừa nói vừa tiếp tục gõ bàn phím, giọng điệu thản nhiên không nóng không lạnh.
“Cô bảo tôi về một mình à? Ông nội đã nói phải đưa cô về nhà. Cô muốn tôi bị mắng sao?”
“Giờ đã mười hai giờ rồi, thang máy cũng ngừng hoạt động. Thôi, cô bận thì cứ làm việc tiếp đi, tôi về văn phòng của mình ngủ.”
Đường Cảnh Hàng đứng dậy, nhìn Điền Điềm với vẻ chán nản, nhún vai rồi rời khỏi phòng.
Anh đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng, sau đó quay về văn phòng của mình để nghỉ ngơi.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
khanh
xin Chao . Minh muon nap tien thi nap o dau? va so dien thoai trong zalo neu co cho Minh de lien lac voi ban .xin cam on .chuc ban mot ngay tot dep
8 tháng
kratos01
Chào bạn, bạn có dùng telegram thì liên lạc với nình nhé. Nạp pha lê bạn vào chương thu phí, nhấn nút mở chương (màu xanh) rồi có mà QR và hướng dẫn tiếp theo đó ạ.
8 tháng