Căn Bệnh Lạ 

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

“Alo? Khương Nghiên Y? Nói gì đi chứ?”

 

Giọng Lưu Hiểu Đào vẫn đang hò hét ở đầu dây bên kia. 

 

Tôi buông tay khỏi micro, đưa điện thoại lên sát miệng: “Lưu Hiểu Đào, chào anh, tôi tên là Triệu Niệm Dao.”

 

“Tôi thành thật nhắc nhở anh một câu, hãy chuẩn bị hậu sự đi là vừa.”

 

17.

 

Tôi là quản lý của Bảo tàng Oán Linh, theo lý mà nói thì không nên nhúng tay vào ân oán giữa người trần với nhau.

 

Nhưng hành vi của cậu chàng Lưu Hiểu Đào này, người và thần đều căm phẫn, cũng đã chạm tới giới hạn của tôi.

 

“Điềm Điềm, cậu có muốn báo thù không?”

 

“Muốn.” Vương Điềm Điềm kiên quyết trả lời tôi.

 

Tôi hơi giơ tay lên, một bản hợp đồng ánh xanh lập tức xuất hiện trước mặt cô ấy.

 

“Đây là hợp đồng kéo dài năm mươi năm. Cậu làm việc cho Bảo tàng Oán Linh của tôi trong năm mươi năm, tôi sẽ giúp cậu báo thù cho những gì đã xảy ra khi còn sống.”

 

“Sau khi hợp đồng mãn hạn, tôi sẽ liên hệ Âm giới, giúp cậu bước vào luân hồi, kiếp sau an yên suôn sẻ.”

 

Vương Điềm Điềm không cần suy nghĩ, dùng oán khí ngưng thành một cây bút, ký tên mình vào phần bên B.

 

“Cảm ơn cậu, Niệm… à không, cảm ơn sếp, nhờ có cậu mà tôi và Chu Nguyệt mới được cứu.”

 

“Đừng khách sáo, đôi bên cùng có lợi thôi.”

 

Tôi buông một câu đùa nhẹ nhàng, sau đó nghiêm túc nói với Vương Điềm Điềm: “Cậu yên tâm, tôi sẽ tặng cho bọn chúng một buổi lễ thật long trọng, lãng mạn, đầy không khí và nghi thức — một đám tang.”

 

18.

 

Gần đây Lưu Hiểu Đào cảm thấy hơi bực bội.

 

Rõ ràng hắn đã tính toán kỹ lưỡng, một mũi tên trúng hai đích, vậy mà cảnh sát lại rửa sạch được nghi ngờ cho Chu Nguyệt.

 

Còn chưa kịp sắp đặt kế hoạch mới, Chu Nguyệt đã bị “ma” đeo bám. 

 

Nghe nói cô ta bị dày vò thảm hại, chỉ còn thở ra chứ không thở vào.

 

Có lẽ trên đời thật sự có ma — nhưng dù có thật, Lưu Hiểu Đào cũng không sợ.

 

Hắn tin chắc rằng, cô bạn gái bị mình thao túng suốt hai năm qua, Khương Nghiên Y, chắc chắn sẽ vì hắn mà liều cả mạng sống.

 

“Cô ta có thể vì mình giết người, thì cũng chắc chắn có thể chịu tội thay mình.” 

 

Lưu Hiểu Đào lấy câu nói đó để an ủi bản thân hết lần này đến lần khác. 

 

Thế nhưng, mọi chuyện dường như đang phát triển theo hướng mất kiểm soát.

 

Triệu Niệm Dao… cô bạn cùng lớp từng chuyển ngành…

 

“Còn bảo mình chuẩn bị hậu sự? Cười chết mất! Biết thì đã sao? Biết tao và Nghiên Y quen nhau thì làm được gì? Không có lấy một bằng chứng, ai có thể làm gì được tao? Đây đâu phải phim kinh dị, ma quỷ cũng không giết người vô tội bừa bãi chứ?”

 

Trong ký túc xá nam sinh, Lưu Hiểu Đào vừa soi gương vừa chỉnh lại quần áo trên người.

 

Một tiếng nữa thôi, hắn sẽ đi phỏng vấn. 

 

Nói là phỏng vấn, nhưng thực ra chỉ là hình thức.

 

Hắn là người duy nhất nhận được thư giới thiệu từ nhà trường, về cơ bản đã là nhân viên của công ty đa quốc gia nằm trong top 500 kia rồi.

 

Hôm nay, hắn chính là nhân vật chính tuyệt đối.

 

19.

 

Địa điểm phỏng vấn nằm ở sân vận động.

 

Khi Lưu Hiểu Đào đến nơi, bên ngoài sân vận động đã chật kín người, hàng trăm người xếp thành hàng dài.

 

Rõ ràng chỉ có một vị trí, rõ ràng đã định sẵn là của hắn, tại sao lại có nhiều người đến phỏng vấn như vậy?

 

Không xa, tiếng trò chuyện của hai cô gái lọt vào tai Lưu Hiểu Đào.

 

“Đó là công ty nằm trong top 500 đấy, thật mong chờ quá!” Cô gái mặc áo xanh mỉm cười nói.

 

“Mình nhất định phải thể hiện thật tốt! Nếu được nhận, mẹ mình chắc chắn sẽ rất vui!” Cô gái áo trắng chắp tay khấn vái.

 

Lưu Hiểu Đào nhận ra họ, cô áo xanh là Tô Tử Ngư, cô áo trắng là Giang Vi Vi, đều là bạn cùng lớp.

 

“Ôi trời ơi! Mình được tuyển rồi nè!”

 

Tiếng reo vui vang lên từ cổng sân vận động. Lưu Hiểu Đào nhìn theo, thấy cậu bạn cùng lớp Điền Mục đang đỏ bừng mặt vì sung sướng, vỗ tay liên tục.

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page