“Niệm Dao, tôi biết cậu có bản lĩnh, nhưng cậu mới chuyển sang ngành này chưa hiểu rõ đâu, vị trí thực tập đó rất quan trọng, hơn nữa Chu Nguyệt với Vương Điềm Điềm vốn dĩ đã…”
“Vu Oánh Oánh, cậu đừng đổ tội lên đầu Nguyệt Nguyệt! Cảnh sát đã kết luận là tai nạn rồi, cậu dựa vào đâu mà nghi ngờ cô ấy?”
Biết Chu Nguyệt sẽ không bị đánh thức, Khương Nghiên Y cũng to tiếng, cãi nhau với Vu Oánh Oánh.
Tôi kéo ghế ngồi giữa hai người, nghe họ từ tranh luận về sự vô tội của Chu Nguyệt chuyển sang chỉ trích lẫn nhau, rồi cuối cùng là công kích cá nhân.
“… Nhìn cái tính đanh đá của cậu đi, chắc chắn cả đời không lấy nổi chồng!” Khương Nghiên Y chỉ thẳng vào mặt Vu Oánh Oánh mắng.
Vu Oánh Oánh chẳng giận, còn bật cười: “Cảm ơn lời chúc nhé, phiền cậu lấy giùm tôi vài người chồng luôn đi, dù sao không có đàn ông là cậu sống không nổi mà.”
“Khoan đã, khoan đã.” Tôi lên tiếng ngắt lời, tò mò hỏi: “Khương Nghiên Y, cậu có bạn trai à?”
Khương Nghiên Y lập tức lắc đầu nguầy nguậy, phủ nhận ngay tức khắc.
Vu Oánh Oánh cười khẩy: “Yêu đương mà không dám công khai, vì bạn trai thân phận đặc biệt à?”
“Ảnh đế đỉnh lưu? Phật tử lạnh lùng? Thiếu gia thế gia ở thủ đô? Chị gái à, cậu đọc tiểu thuyết trên Zhihu nhiều quá rồi đấy?”
Tôi đang định ngăn họ tiếp tục cãi vã, chưa kịp nói thì một cơn gió lạnh buốt rít lên, lùa qua cửa sổ, xoáy một vòng trong ký túc, cuốn đi một thứ gì đó vô hình, không thể chạm vào.
Cũng ngay lúc ấy, tôi cảm nhận được — lá bùa giải oán trên sợi dây buộc tóc đã phát huy tác dụng.
Như vậy, oán duyên giữa Vương Điềm Điềm và Chu Nguyệt… chắc cũng đã chấm dứt rồi.
14.
Chiếc rèm đã buộc chặt bất ngờ bung ra, chắn ngay trước cửa sổ, ngăn lại ánh nắng chói chang.
Từ góc phòng vang lên giọng của Vương Điềm Điềm: “Đang tán chuyện gì mà náo nhiệt thế?”
Rõ ràng đang là mùa hè nóng nực nhất, vậy mà trong phòng lại lạnh như mùa đông giá rét.
“Điềm Điềm? Cậu… cậu… cậu…” Khương Nghiên Y hoảng hốt đến mức không nói nên lời, Vu Oánh Oánh cũng chẳng khá hơn.
Vương Điềm Điềm lướt về phía tôi, đưa tay ra, lòng bàn tay trắng muốt như ngọc lộ ra sợi dây buộc tóc màu đỏ đã đứt, cười khẽ nói: “Niệm Dao, tôi đã nghĩ thông rồi. Rõ ràng là Chu Nguyệt sai, vậy mà người hồn phi phách tán lại là tôi, có phải là quá thiệt thòi không?”
Cô ấy bước đến bên cạnh Chu Nguyệt đang ngủ say, đặt dây buộc tóc sang một bên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Chu Nguyệt.
Tôi đang định nói với cô ấy rằng “Chu Nguyệt không phải hung thủ” thì lại bàng hoàng phát hiện ra—
“Điềm Điềm? Tại sao cậu lại có thể đến gần Chu Nguyệt?”
“Sao vậy?” Vương Điềm Điềm liếc nhìn tôi một cái, rồi lại ngắm nghía Chu Nguyệt đang nằm yên.
Không đúng, không đúng!
Quan hệ nhân quả giữa hai người họ đã bị cắt đứt rồi, linh hồn của Vương Điềm Điềm đáng lẽ không thể nào đến gần Chu Nguyệt được!
Chẳng lẽ…?
Tôi lập tức bấm tay tính toán mối quan hệ nhân quả giữa Vương Điềm Điềm và những người khác.
Chu Nguyệt—bình thường; Vu Oánh Oánh—bình thường; Khương Nghiên Y—trống rỗng.
Tôi sững người.
Lá bùa giải oán của tôi, vậy mà lại cắt đứt mối nhân quả giữa Vương Điềm Điềm và Khương Nghiên Y.
15.
“Sợi dây buộc tóc này là Nguyệt Nguyệt cho Điềm Điềm mượn, mãi vẫn chưa trả lại.”
Tối qua, Khương Nghiên Y đã nói với tôi như vậy.
Nhưng mà…
“Cậu lừa tôi à? Sợi dây buộc tóc đỏ này là món đồ mà cậu và Điềm Điềm cùng chạm vào, chứ không phải là Chu Nguyệt và Điềm Điềm, đúng không?”
Khương Nghiên Y ấp úng biện bạch: “Không… là Nguyệt Nguyệt chỉ cho tôi… có thể là tôi nhầm rồi…”
Tôi cười lạnh một tiếng, bất ngờ đập mạnh lên bàn.
“Đừng diễn nữa, Khương Nghiên Y, hung thủ thật sự chính là cô!”
“Cô và Chu Nguyệt là bạn thân, dùng điện thoại của cô ấy để nhắn tin cho Điềm Điềm đối với cô chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.”
“Cô nhắn tin lừa Điềm Điềm lên sân thượng, rồi cùng đồng bọn của mình…”
You cannot copy content of this page
Bình luận