11.
Nếu có thể điều tra rõ ai là người đã xóa đoạn tin nhắn trong điện thoại của Vương Điềm Điềm, thì có thể lần ra hung thủ.
Đáng tiếc là, chú điều khiển rối chỉ khống chế được hành động của người khác, chứ không thể đọc được ký ức của họ.
Tôi lại kiểm tra báo cáo điều tra của cảnh sát, trong đó ghi rằng điện thoại của Vương Điềm Điềm bị bỏ lại trên sân thượng của tòa giảng đường số hai.
Chớp mắt, như thể một luồng sáng từ đỉnh đầu bổ thẳng xuống tận gót chân, khiến đầu óc tôi hoàn toàn bừng tỉnh.
Tôi vẫn luôn cảm thấy vụ án này rất kỳ lạ.
Nếu khi đó Vương Điềm Điềm không chịu lại gần mép sân thượng, hoặc ánh phản chiếu không hiệu quả, thì toàn bộ kế hoạch giết người của hung thủ sẽ thất bại.
Kỳ lạ hơn là, hung thủ đã dùng điện thoại của Chu Nguyệt để gửi tin nhắn, rõ ràng là nhằm mục đích giá họa.
Nhưng nếu đã định đổ tội cho Chu Nguyệt, thì tại sao lại xóa đoạn tin nhắn đó?
Lời giải thích hợp lý duy nhất là — hung thủ đã chuẩn bị nhiều phương án từ trước.
Dù Vương Điềm Điềm phản ứng thế nào, hung thủ cũng có cách giết cô ấy, rồi bình an vô sự.
Chân tướng vẫn chưa rõ ràng, nhưng tôi đã nhìn thấy được hình bóng mơ hồ của nó.
12.
Tôi đến tầng bốn của tòa giảng đường số một, tùy ý chọn một phòng học có thể nhìn thấy điểm rơi của Vương Điềm Điềm.
Bấm đồng hồ bấm giờ, tôi lập tức chạy xuống lầu nhanh nhất có thể, lao đến tòa giảng đường số hai — mất hết 1 phút 30 giây.
Không kịp!
Phải biết rằng, lúc xảy ra án mạng là ngay sau giờ tan học, thời điểm đông người nhất.
Dựa theo camera giám sát, chỉ 1 phút sau khi Vương Điềm Điềm ngã xuống, hiện trường đã bị vây kín như nêm.
Trong tình huống như vậy, hung thủ không thể chen qua đám đông để quay lại sân thượng xóa đoạn tin nhắn trong điện thoại của Vương Điềm Điềm.
Nói cách khác, hung thủ không chỉ có một người.
Kẻ A — dùng gương phản chiếu ánh sáng từ tòa giảng đường số một, và kẻ B — bám theo Vương Điềm Điềm lên sân thượng tòa giảng đường số hai.
Nếu hung thủ A thất bại, hung thủ B có thể liều mình ra tay, đẩy Vương Điềm Điềm một cái.
Biết đâu, lúc cô ấy ngã xuống, hung thủ B đang đứng không xa, lạnh lùng dõi theo khoảnh khắc cô ấy chết.
Hung thủ A có thể là bất kỳ ai, nhưng phạm vi suy đoán của hung thủ B thì rất hẹp.
Tôi chợt nhớ đến một chi tiết.
Tối đầu tiên đến ký túc xá 404, Vu Oánh Oánh từng nói: Chu Nguyệt bị chứng sợ độ cao nặng!
Nói cách khác…
Hung thủ B, tuyệt đối không thể là Chu Nguyệt!
Vương Điềm Điềm… đã trả thù nhầm người rồi!
13.
Hiện giờ là chính Ngọ, dương khí thịnh nhất trong ngày.
Đối với một oán linh như Vương Điềm Điềm, chưa qua tuần đầu, việc phơi nắng chẳng khác gì bị chiên trong chảo dầu.
Tôi không thể dùng phù liên lạc với cô ấy tại điểm ngã xuống, chỉ còn cách quay lại bảo vệ Chu Nguyệt.
Một khi đã xác định Chu Nguyệt là người bị vu oan, tôi tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn cô ta bị giày vò.
Cả ba bạn cùng phòng đều có mặt ở ký túc.
Trước mặt Vu Oánh Oánh và Khương Nghiên Y, tôi tung ra một đạo Tĩnh Tâm Chú về phía Chu Nguyệt, rồi dán thêm một lá bùa ngủ lên trán cô ta.
Thứ này không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng ít ra tạm thời không còn cảm giác đau đớn.
Khương Nghiên Y hỏi tôi: “Bạn Niệm Dao, nghe Oánh Oánh nói cậu đã gặp Điềm Điềm rồi đúng không?”
Thấy tôi gật đầu, cô ta lập tức kích động, truy hỏi: “Vậy cô ấy có đồng ý tha cho Nguyệt Nguyệt không? Người hại chết cô ấy tuyệt đối không phải là Nguyệt Nguyệt, tôi dám đảm bảo!”
“Chưa đâu, tối nay tôi sẽ cố thuyết phục thêm lần nữa. Tôi cũng thấy Chu Nguyệt không phải hung thủ.”
Tôi vừa trả lời, vừa quan sát phản ứng của Khương Nghiên Y và Vu Oánh Oánh.
“Không phải cô ta thì còn là ai?” Vu Oánh Oánh phản ứng rất mạnh, giọng cao hẳn lên.
You cannot copy content of this page
Bình luận