Căn Bệnh Lạ 

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Tôi đến dưới toà nhà học số hai, lập tức nhận ra chỗ Vương Điềm Điềm đã ngã chết.

 

Dù nơi này đã được lau dọn nhiều lần, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một vài dấu tích.

 

Tôi lấy giấy vàng trong túi ra, chấm chu sa bằng bút lông, vẽ lên giấy một đạo phù chú khá phức tạp.

 

Đây là một loại phù chuyên dùng để liên hệ với 夨 linh.

 

Trong Bảo tàng Oán Linh có một cuốn cổ thư tên là 《Tập Linh Lục》, ghi chép lại vô số loại oán linh hiếm gặp.

 

Là giám đốc của bảo tàng, tôi dĩ nhiên đã học thuộc làu làu cả quyển, sử dụng thành thạo.

 

“Gãy cổ thành 夨, đại oán hóa linh, không còn lạc lối, 夨 linh trở về!”

 

Tôi niệm chú gồm mười sáu chữ, cổ tay khẽ vung lên. Lá bùa bay lên không trung, lặng lẽ tỏa ra ánh lửa xanh lục mờ ảo.

 

Một cơn gió âm ập đến, bên tai vang lên một tiếng thở dài nặng nề.

 

Tinh thần tôi lập tức tỉnh táo.

 

Vương Điềm Điềm, đến rồi.

 

8.

 

Ngay khoảnh khắc tiếng thở dài biến mất, một luồng trực giác mãnh liệt dâng lên trong lòng.

 

Tôi theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, và thấy một bóng đen đang đứng nơi rìa tầng thượng từ xa.

 

Một vệt ánh trăng lướt qua gương mặt thanh tú của cô ấy, dù cách cả mấy chục mét, tôi vẫn nhìn thấy rõ nét mặt đó.

 

Chỉ một giây sau, cô ấy nghiêng người về phía trước, rơi từ tầng thượng xuống như một ngôi sao băng lướt qua trong chớp mắt.

 

Tôi thấy cô ấy đang giữa không trung, cố gắng vung vẩy tay chân, nhưng không thể với tới dù chỉ một cọng rơm cứu mạng.

 

Bộp.

 

Một âm thanh nặng nề vang lên, Vương Điềm Điềm ngã ngay trước mặt tôi.

 

Lực va chạm từ cú ngã khiến gương mặt thanh tú trở nên méo mó đến đáng sợ.

 

Cổ hoàn toàn gãy gập, đầu rũ sang phía sau bên phải một cách vô lực.

 

Máu từ mũi miệng tuôn ra như suối, vẽ nên những đoá hoa bỉ ngạn đỏ sẫm trên nền xi măng.

 

Cảnh tượng trước mắt, hiển nhiên là khoảnh khắc Vương Điềm Điềm chết.

 

Cô ấy định dùng màn tái hiện này để dọa tôi, nhưng tôi lại không thấy sợ, chỉ cảm thấy cô ấy thật đáng thương.

 

Đột nhiên, thi thể méo mó của Vương Điềm Điềm động đậy.

 

Cánh tay cong ngược chống xuống đất một cách bất ngờ, xương cổ phát ra tiếng “rắc rắc” khiến người ta ê răng.

 

Vương Điềm Điềm vừa điều chỉnh lại vị trí đầu, vừa dùng giọng lạnh lẽo, tàn nhẫn nói với tôi: “Tôi chết thảm lắm… cậu đến để bầu bạn với tôi sao…”

 

“Thôi nào.” Tôi tiện tay đánh ra một đạo chú Tĩnh Tâm, cưỡng ép khiến cô ấy bình tĩnh lại.

 

Trong chớp mắt, máu và thương tích đều biến mất, Vương Điềm Điềm trở lại hình dáng trước khi chết, phồng má nhìn tôi đầy bực tức: “Này, cậu là ai vậy? Sao lại không sợ tôi?”

 

Tôi nhún vai, đáp: “Tôi là Triệu Niệm Dao, đến để cứu cậu.”

 

“Cứu tôi? Tôi chết mấy ngày rồi, không cần cậu lo đâu.”

 

Vương Điềm Điềm bay lơ lửng bên cạnh tôi, giơ tay định chạm vào trán tôi, như thể thử xem tôi có bị sốt nên nói năng linh tinh không.

 

Đáng tiếc cô ấy là oán linh, linh thể không thể chạm vào vật thể thật.

 

“Vương Điềm Điềm, chúng ta làm một vụ giao dịch đi.” Tôi bắt đầu dụ dỗ: “Bây giờ cậu là oán linh, không thể đầu thai, chỉ có thể phiêu bạt nhân gian cho đến khi hồn bay phách tán.

 

“Còn tôi, có cách giúp cậu tái nhập luân hồi. Chỉ cần cậu giúp tôi một việc… rất nhỏ thôi.”

 

Tôi đang cân nhắc nên ký với cô ấy bản “Hợp đồng lao vụ oán linh” thời hạn bao nhiêu năm thì hợp lý, thì cô ấy đã dứt khoát từ chối đề nghị của tôi.

 

“Tái nhập luân hồi, làm người thêm một lần nữa sao?” Vương Điềm Điềm cười thảm một tiếng, lắc đầu: “Tôi thà hồn bay phách tán, còn hơn phải làm người một lần nữa.”

 

9.

 

Mười phút sau, tôi và Vương Điềm Điềm ngồi song song trên sân thượng, vừa hóng gió đêm vừa trò chuyện tán gẫu.

 

“Điềm Điềm, tôi có cách giúp cậu hóa giải oán khí. Chuyện báo thù ấy, chúng ta có thể bàn bạc lại một chút được không?”

 

Oán linh từng giết người sẽ bị lệ khí che mờ tâm trí, trở nên mất lý trí, giá trị trưng bày cũng giảm mạnh. 

 

Nếu cô ấy chịu buông bỏ hận thù thì…

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page