Căn Bệnh Lạ 

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

“Đúng là nhân quả tuần hoàn.” Một nam sinh nói với tôi: “Ai mà ngờ được, Vương Điềm Điềm chết oan không nhắm mắt, cô ấy muốn Chu Nguyệt đền mạng đấy.”

 

Chuyện này tôi hiểu, 夨 linh sẽ trong vòng bảy ngày sau khi chết, tái hiện lại nỗi đau của bản thân lên kẻ thù.

 

Vương Điềm Điềm chết do ngã lầu, cô ấy sẽ khiến cho Chu Nguyệt hứng chịu y hệt những thương tích từ cú ngã đó.

 

Tôi xác định lại, Vương Điềm Điềm ngã lầu là bốn ngày trước, vậy tức là Chu Nguyệt còn sống được ba ngày nữa.

 

Cũng tạm ổn rồi.

Tối nay, tôi định gặp Vương Điềm Điềm một lần, khéo léo dụ dỗ một chút, cố gắng đưa cô ấy về Bảo tàng.

 

Tan học, các bạn lục đục rời khỏi lớp theo nhóm.

 

Tôi bỗng nghĩ đến một chuyện, liền gọi một bạn lại, tiện miệng hỏi: “Bạn ơi, cho mình hỏi, rốt cuộc thì suất thực tập của lớp mình là dành cho ai vậy?”

 

“Vương Điềm Điềm chết rồi, Chu Nguyệt lại mắc bệnh lạ hình như sắp nghỉ học, nên cuối cùng chắc để cho Lưu Hiểu Đào đi thôi.”

 

Ồ hô, cái người sống kiểu buông bỏ mọi sự đời kia, lại may mắn thật đấy.

 

6.

 

Tan học trở về ký túc, tôi thấy Chu Nguyệt nằm dưới đất đã bị giày vò đến mức chẳng còn ra hình người.

 

Cổ cô ta bị gập ra sau về phía bên phải, tư thế đó nếu là người bình thường mà làm theo, chắc chắn sẽ đau đến mức gào khóc.

 

Hai khớp tay cũng vặn vẹo thành hình dạng quái dị.

 

Khương Nghiên Y đang khử trùng và bôi thuốc lên vết thương cho Chu Nguyệt, vừa bôi vừa khóc không thành tiếng.

 

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn quyết định giúp Chu Nguyệt một lần.

 

Cô ta sống chết vốn chẳng liên quan đến tôi, nếu thật sự bị 夨 linh giết thì cũng là gieo gió gặt bão thôi.

 

Nhưng hỏi Vương Điềm Điềm “có thể tha cho Chu Nguyệt không”, cũng chỉ là chuyện một câu nói.

 

Tôi đi dạo dạo đến bên cạnh Khương Nghiên Y, khẽ ho một tiếng.

 

“Chu Nguyệt, cậu muốn sống không?”

 

Cô ta đã đau đến mức không thể thốt thành lời, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên khao khát được sống.

 

“Cậu là ai?” Khương Nghiên Y cảnh giác đứng dậy, chắn trước mặt Chu Nguyệt.

 

Tôi lười để ý đến Khương Nghiên Y, trực tiếp nói với Chu Nguyệt: “Tối nay, tôi sẽ gặp Vương Điềm Điềm. Đưa tôi một vật gì đó mà cả hai từng cùng chạm qua, tôi sẽ thay cậu cầu xin cô ấy một lần.”

 

“Hừ! Vương Điềm Điềm chết đã mấy ngày rồi, cậu định gặp cô ấy ở đâu chứ?” Khương Nghiên Y mắng: “Chu Nguyệt đã thành ra thế này, cậu còn định lừa tiền cô ấy sao? Cậu còn lương tâm không?”

 

“Tôi không cần tiền, tôi cần một vật.” 

 

Tôi kiên nhẫn giải thích: “Nếu Vương Điềm Điềm quyết định tha thứ cho Chu Nguyệt, cô ấy có thể dùng oán khí hủy vật đó. Như vậy tức là chấm dứt nhân quả giữa hai người, ân oán tan biến, sạch sẽ như chưa từng.”

 

“Hu hu, hu hu hu—”

 

Chu Nguyệt đang nằm trên đất bỗng bật khóc, muốn nói gì đó nhưng không thể thốt ra.

 

Khương Nghiên Y cúi xuống, cẩn thận hỏi cô ta muốn biểu đạt điều gì, nước mắt lại trào ra lần nữa.

 

Tình bạn giữa hai người họ thật cảm động, còn hơn cả mấy cặp đôi “đến lúc hoạn nạn thì mạnh ai nấy chạy”, tôi nghĩ thầm.

 

Một lúc sau, Khương Nghiên Y mắt đỏ hoe bước đến, đưa cho tôi một sợi dây buộc tóc màu đỏ: “Sợi dây này là Chu Nguyệt mượn của Điềm Điềm, rồi cứ quên không trả. Xin lỗi cậu, Niệm Dao, vừa rồi mình đã…”

 

“Thôi được rồi.” Tôi phất tay, chẳng buồn nghe lời xin lỗi.

 

Chớp mắt đã gần đến nửa đêm.

 

Tôi nhảy xuống giường, đeo ba lô lên rồi đi ra khỏi ký túc.

 

“Niệm Dao, muộn thế rồi, cậu đi đâu vậy?” Vu Oánh Oánh lo lắng hỏi.

 

“Đi tìm Vương Điềm Điềm tám chuyện một chút.” Tôi nở nụ cười thần bí.

 

7.

 

Rời khỏi ký túc xá 404, tôi dùng chú ẩn thân để tránh bị người phụ trách kiểm tra phòng bắt gặp, rồi lại dùng chú điều khiển rối để xử lý bà quản lý ký túc xá.

 

Quy định của Đại học Lăng Nghi là 11 giờ đêm đóng cổng, suốt đoạn đường đi chẳng thấy một bóng người — thật đúng là chán muốn chết.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page