Đối với những oán linh như thế, được gia nhập Bảo tàng Oán Linh, cũng xem như là một nơi nương thân tốt.
Công việc của tôi, ngoài quản lý những oán linh đó, còn phải đi khắp thế giới, đưa những oán linh mới phát hiện về bảo tàng.
Chỉ khi thường xuyên cập nhật hiện vật, mới có khách trả phí đến tham quan bảo tàng chứ.
Mạng lưới tin tức của tôi báo rằng, ba ngày trước, tại phòng ký túc xá 404 của Đại học Lăng Nghi đã xảy ra một vụ án mạng.
Nạn nhân là Vương Điềm Điềm tử vong do ngã từ trên cao, rất có khả năng biến thành một loại oán linh cực kỳ hiếm gặp—“夨 (cè) linh”.
Chữ “夨”, vốn có nghĩa là “ngả đầu, nghiêng lệch”, nhìn hình dạng chữ này, chẳng phải rất giống một người bị gãy cổ, nằm ngã dưới đất sao?
Cho nên mới nói, văn hóa Trung Hoa thật uyên thâm, việc tạo chữ đặt tên cũng là một môn học vấn.
Đêm đầu tiên ở ký túc xá 404, tôi nằm trên giường vốn thuộc về Vương Điềm Điềm, trằn trọc không sao ngủ được vì quá phấn khích.
Đó là 夨 linh (*) đấy! Một loại oán linh mà Bảo tàng Oán Linh chưa từng có trong bộ sưu tập!
(*) Ad đã tra trên QT và anh Gu gồ nhưng không tìm ra phiên âm Hán Việt của từ này, độc giả nào có đáp án thì để lại bình luận dưới truyện nha <3
4.
Hôm sau, tôi theo Vu Oánh Oánh đi học, Khương Nghiên Y thì ở lại ký túc để chăm sóc Chu Nguyệt.
Vu Oánh Oánh nói với tôi rằng Khương Nghiên Y và Chu Nguyệt là đôi bạn thân, từ khi Chu Nguyệt mắc bệnh lạ, Khương Nghiên Y gần như không rời nửa bước để chăm sóc cô ta.
“Vậy sao cậu ấy không đến bệnh viện?” Tôi giả vờ tò mò hỏi, dù trong lòng biết rõ.
“Có chứ, thầy phụ trách đã đưa Chu Nguyệt đi khắp các bệnh viện lớn để kiểm tra, bác sĩ nào cũng nói cô ta bị chấn thương do ngã từ trên cao. Nhưng tụi này đều biết, Chu Nguyệt mắc chứng sợ độ cao nghiêm trọng, không thể nào tự leo lên chỗ cao rồi rơi xuống được.”
Vu Oánh Oánh chớp chớp mắt, thần bí nói với tôi: “Kỳ lạ hơn nữa là, bất kể phương pháp điều trị nào, đến lượt Chu Nguyệt thì đều vô dụng, càng chữa lại càng nặng thêm.”
“Hết cách rồi, thầy phụ trách đành để cô ta tạm ở lại ký túc xá, chờ gia đình đến đón.”
Đến lớp học, các bạn cùng lớp biết tôi ngủ ở giường của Vương Điềm Điềm, ai nấy đều nhìn tôi như thể gặp ma.
Có vài bạn tốt bụng khuyên đổi giường, tôi đành phải nói với họ rằng mình là một người theo chủ nghĩa vô thần kiên định.
Ừ thì, oán linh trong bảo tàng gì đó, tất cả đều là hiện tượng tự nhiên theo khoa học mà thôi.
5.
Nhân cơ hội trong giờ học, tôi tranh thủ thì thầm bàn tán với các bạn trong lớp, đại khái đã nắm được đầu đuôi sự việc liên quan đến Vương Điềm Điềm.
Ai cũng biết, ngành Khoa học Môi trường có cơ hội việc làm khá hạn chế.
Một tập đoàn xuyên quốc gia thuộc top 500 thế giới đã dành cho lớp tôi một suất thực tập.
Có cơ hội cạnh tranh vị trí thực tập này chỉ có ba người: Vương Điềm Điềm, Chu Nguyệt và Lưu Hiểu Đào.
Lưu Hiểu Đào vốn là người kiểu “Phật hệ”, trước mặt cả lớp đã từ bỏ cơ hội tranh cử, nên ứng viên còn lại chỉ là Vương Điềm Điềm và Chu Nguyệt, một trong hai sẽ được chọn.
Vốn dĩ hai người này đã không ưa gì nhau, giờ có thêm xung đột lợi ích thì lại càng như nước với lửa.
Vài ngày sau, Vương Điềm Điềm ngã từ sân thượng toà nhà học số hai xuống, trán đập xuống đất, cổ gãy, chết tại chỗ.
Cảnh sát điều tra camera, khám nghiệm hiện trường, còn mời chuyên gia phân tích quỹ đạo rơi, xác định rằng Vương Điềm Điềm không bị ai đẩy ngã, nên đành kết án là tai nạn ngoài ý muốn một cách chóng vánh.
Tất cả mọi người đều nghi ngờ, kẻ đầu sỏ chính là Chu Nguyệt.
Bởi vì sau cái chết của Vương Điềm Điềm, vị trí thực tập đương nhiên rơi vào tay Chu Nguyệt.
You cannot copy content of this page
Bình luận