“Người giết bạn học Vương Điềm Điềm chính là tôi, Lưu Hiểu Đào!
“Bạn gái tôi là Khương Nghiên Y đã giúp tôi lừa Vương Điềm Điềm lên sân thượng. Tôi bắt chước trong tiểu thuyết trinh thám, dùng gương phản chiếu ánh sáng chiếu vào mắt cô ta, khiến cô ta chóng mặt rồi ngã xuống chết!”
“Nếu như cô ta không ngã vì choáng, cũng không sao, Khương Nghiên Y sẽ đẩy cô ta xuống! Dù điều tra thế nào cũng không thể tra tới tôi, hahahahaha!”
Đúng vậy! Mình đã giết người! Nhất định mình sẽ đậu phỏng vấn!
Mình…
Lưu Hiểu Đào đang nghĩ như vậy thì đột nhiên nhìn rõ từng gương mặt phía dưới bục.
Là những bạn học đang giơ điện thoại quay phim, là các giáo viên và cố vấn đang trợn tròn mắt sững sờ.
Đây là…
Lưu Hiểu Đào lúc này mới nhận ra, hắn đang đứng trên bục giảng của giảng đường, trong tay cầm micro không dây, và đã vừa khai sạch toàn bộ tội ác của bản thân.
“Không phải Chu Nguyệt hại chết Vương Điềm Điềm sao? Sao lại là anh ta?”
“Hóa ra là hắn… tên ác quỷ đó ở ngay bên cạnh chúng ta!”
“Đây là giết người có chủ đích, chắc chắn sẽ bị tử hình rồi?”
Tiếng bàn tán của các bạn học truyền vào tai Lưu Hiểu Đào, lúc này hắn mới ý thức được mình đã nói những gì.
Bảo vệ của trường nhận được tin, nhanh chóng xông vào lớp học.
Lưu Hiểu Đào thấy Khương Nghiên Y đã bị khống chế, càng nhiều bảo vệ khác đang cầm dùi cui và xiên chống bạo động, chuẩn bị bao vây hắn lại.
“Đừng lại đây, các người đừng lại đây!”
Lưu Hiểu Đào nhìn quanh, không tìm được đường thoát.
Cửa trước cửa sau đều bị người chặn kín, chỉ còn lại một khung cửa sổ… cửa sổ…
Phải rồi, cửa sổ!
Lưu Hiểu Đào vứt micro, lao thẳng về phía khung cửa đang hé mở.
Giây tiếp theo, hắn rơi từ tầng thượng xuống, như một ngôi sao băng lóe lên trong khoảnh khắc—
Đùa đấy.
Bóng hắn rơi xuống giống như kẻ thiếu văn hóa tiện tay ném túi rác từ cửa sổ ra ngoài.
22.
Bịch!
Lưu Hiểu Đào rơi ngay trước mặt tôi và Vương Điềm Điềm.
“Điềm Điềm, cậu hài lòng chưa?”
Vương Điềm Điềm gật đầu: “Cũng được.”
“Tiếp theo, cảnh sát sẽ mở lại cuộc điều tra vụ án này, Khương Nghiên Y sẽ bị kết án. Còn Lưu Hiểu Đào…”
Tôi dừng một chút, rồi tiếp: “Nghĩ cái chết là sự giải thoát, nhưng hắn không biết rằng, thế giới sau cái chết… còn đáng sợ hơn nhiều.”
“Đáng sợ sao? Với tôi thì lại thấy rất nhẹ nhõm.”
Vương Điềm Điềm đã rửa được mối hận, bay nhẹ nhàng bên cạnh tôi, cùng hướng về phía Bảo tàng Oán Linh.
“Cậu là người tốt, hắn là kẻ xấu, con đường của hai người vốn không giống nhau…”
23.
Sau khi Lưu Hiểu Đào chết, Đại học Lăng Nghi dần lấy lại sự yên bình.
Vu Oánh Oánh chỉ nhớ những gì cần phải nhớ, còn Chu Nguyệt vì tận mắt chứng kiến bạn cùng phòng qua đời, nên mắc một trận bệnh nặng.
Khương Nghiên Y, với tư cách là đồng phạm trong vụ án cố ý giết người, bị kết án mười năm tù giam.
Có người để ý rằng hiện trường nơi Lưu Hiểu Đào tử vong rất giống với hiện trường nơi Vương Điềm Điềm chết.
Cộng thêm việc Lưu Hiểu Đào tự thú tội lỗi, những người thích chuyện ly kỳ đã dựng lên đủ loại lời đồn, biến chúng thành truyền thuyết trong trường học, truyền từ đời sinh viên này sang đời khác.
Mỗi khi nhắc đến vụ án cố ý giết người của Lưu Hiểu Đào, mọi người đều dùng một câu nói để kết thúc: “Đừng lại gần kẻ cuồng si, và đừng biến mình thành kẻ mù quáng vì tình.”
Đúng vậy, kẻ cuồng si và kẻ yêu đến mù quáng, chỉ mang lại bất hạnh.
Đó là bài học mà sinh viên Đại học Lăng Nghi rút ra từ vụ án của Lưu Hiểu Đào.
— Hết —
You cannot copy content of this page
Bình luận