Căn Bệnh Lạ 

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

Lưu Hiểu Đào hơi mơ hồ: Cậu ta được tuyển rồi? Thế còn mình?

 

Trong lúc hoang mang, từng người từng người trong lớp nối nhau bước vào sân vận động, rồi lại từng người từng người phấn khởi chạy ra thông báo đã đậu phỏng vấn.

 

Tô Tử Ngư và Giang Vi Vi cũng vậy, lần lượt đi ra, vui mừng ôm chầm lấy nhau.

 

Không biết từ khi nào, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía Lưu Hiểu Đào.

 

“Này mọi người, cậu ta có phải là người trượt phỏng vấn không?” Một nam sinh lạ mặt học ngành khác chỉ tay vào Lưu Hiểu Đào.

 

“Ahahahahahahah, chẳng lẽ đến phỏng vấn mà cũng không dám đi à?”

 

Giọng nói sắc bén, chua chát vang lên. 

 

Lưu Hiểu Đào không kịp nhìn là ai, bởi ngay giây sau đó, tiếng cười vang dội của hàng trăm người đã nhấn chìm hắn hoàn toàn.

 

“Ahahahahahahahaha!” 

 

“Đồ hèn không dám đi phỏng vấn!”

 

“Đồ vô dụng không có chút tự tin nào!”

 

Mắt Lưu Hiểu Đào đỏ ngầu, hét lớn: “Tôi đã được giới thiệu rồi! Tôi là người được chỉ định sẵn!”

 

Không ai thèm để ý hắn nói gì, tiếng cười nhạo càng lúc càng dữ dội.

 

Giống như một con hạc kiêu ngạo giữa bầy gà, đột nhiên biến thành con gà con lạc đàn giữa bầy hạc.

 

Lưu Hiểu Đào luống cuống trốn chạy, cố vùng vẫy, nhưng dù hắn chạy đến đâu, vẫn luôn bị vây chặt giữa đám đông.

 

“Đừng coi thường tôi! Tôi cũng có thể đi phỏng vấn!”

 

Ngay khoảnh khắc hắn hét ra câu ấy, thế giới như chìm vào tĩnh lặng. 

 

Đám đông tự động tách sang hai bên, lộ ra một con đường nhỏ dẫn vào sân vận động.

 

Hắn ngơ ngác bước qua đám người.

 

Con đường vừa đi qua lập tức bị chặn lại, hoàn toàn cắt đứt đường lui của hắn.

 

20.

 

“Họ và tên?”

 

“Lưu Hiểu Đào.”

 

“Mời bắt đầu phần tự giới thiệu.”

 

Trong sân vận động, ánh đèn rực sáng. 

 

Lưu Hiểu Đào đứng dưới ánh đèn sân khấu, tạm thời quên đi những tiếng cười nhạo ban nãy.

 

Hắn cà lăm, ngắc ngứ hoàn thành phần giới thiệu bản thân, sau đó thấp thỏm nhìn về phía vị giám khảo đang ngồi trong bóng tối.

 

“Bạn Lưu, vừa rồi bạn nói sở thích cá nhân của mình là đọc và sáng tác tiểu thuyết trinh thám, đúng không?”

 

“Đúng ạ.” Lưu Hiểu Đào nuốt nước bọt, linh cảm có điều chẳng lành.

 

“Vậy à, thật đáng tiếc, bạn không đáp ứng được yêu cầu tuyển dụng của công ty chúng tôi.”

 

Như thể có loa phóng thanh phát ra từ bốn phương tám hướng, tin tức ấy vang vọng khắp nơi.

 

“Nếu chưa từng đích thân giết người, thì sao có thể viết ra một cuốn tiểu thuyết trinh thám xuất sắc được chứ?”

 

“Ngay cả với sở thích cá nhân, cũng phải thật sự nghiêm túc, đó mới là kiểu nhân tài mà công ty chúng tôi cần.”

 

Lưu Hiểu Đào không biết mình rời khỏi sân vận động bằng cách nào. 

 

Hình như chỉ mới chớp mắt một cái, hắn đã lại quay về giữa đám đông.

 

“Đúng là trượt phỏng vấn rồi, hahahahaha!”

 

“Trình như vậy mà cũng dám nói là được chỉ định sao?” 

 

Những tiếng cười chế nhạo như muốn nghiền nát hắn một lần nữa.

 

Lưu Hiểu Đào ngồi thụp xuống đất, nhắm chặt mắt, bịt chặt tai, nhưng vẫn không ngăn được tiếng cười và những hình ảnh cứ ùa tới không ngừng.

 

“Con trai! Con khiến bố quá thất vọng rồi!”

 

Lưu Hiểu Đào mở mắt ra, đập vào mắt là ánh nhìn giận dữ của người bố.

 

“Bố từng dạy con, chỉ cần có lợi cho bản thân thì phải không từ thủ đoạn mà giành lấy!

 

“Bố không có đứa con như con!”

 

Không… không phải vậy…

 

Lưu Hiểu Đào lao tới, đẩy bố mình ra một bên, rồi hướng về phía sân vận động gào lên: “Tôi xứng đáng được thông qua phỏng vấn!”

 

“Tôi đã giết người rồi! Tôi giết người rồi! Tôi giết người rồi!”

 

21.

 

Chỉ trong chớp mắt, trời đất chìm vào tĩnh lặng.

 

Khung cảnh xung quanh lại thay đổi, Lưu Hiểu Đào phát hiện mình đang đứng trên một bục diễn thuyết, một chiếc micro màu bạc đột ngột xuất hiện trong tay hắn.

 

“Ồ? Cậu đã giết ai? Làm thế nào vậy?”

 

Chút lý trí cuối cùng còn sót lại nhắc hắn rằng tình huống trước mắt có vẻ không đúng lắm.

 

Nhưng… hắn không thể mất đi vị trí phỏng vấn đó được!

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page