Bạn cùng phòng mắc phải một căn bệnh kỳ lạ.
Cổ đầy những vết nứt rỉ m@’u, trán thì nổi lên từng mảng sưng đỏ lớn.
Chỉ cần chạm nhẹ một cái, liền vang lên âm thanh lạo xạo như xương cọ vào nhau, kèm theo cơn đau buốt tận xương tuỷ.
Triệu chứng ngày càng nặng.
Cô ta sắp sụp đổ rồi, còn tôi thì lén cười trong lòng.
Bởi vì dáng vẻ của cô ta, càng lúc càng giống cái xa’c chet vì ngã lầu kia.
1.
Còn chưa đến gần ký túc xá 404, tôi đã mơ hồ nghe thấy tiếng rên đau không giống tiếng người.
Chiếc vali kéo trong tay bỗng nhẹ bẫng đến lạ.
Tôi cố gắng che giấu sự phấn khích trong mắt, nhẹ nhàng gõ cửa phòng 404.
Gõ đến nửa phút, cánh cửa mới khẽ mở ra một khe nhỏ.
Một cô gái tóc ngắn thò đầu ra cảnh giác: “Có chuyện gì sao?”
Tôi lập tức nói ra câu thoại đã luyện cả trăm lần trong đầu: “Xin lỗi đã làm phiền, mình là Triệu Niệm Dao, vừa chuyển sang ngành này, thầy phụ trách bảo mình đến ở phòng này.”
“À, chào bạn chào bạn, mình là Vu Oánh Oánh, rất vui được gặp bạn.”
Cô gái tóc ngắn tên Vu Oánh Oánh, miệng thì nói thế nhưng lại không mở cửa cho tôi vào, ngược lại còn tự mình bước ra ngoài.
Cô ấy nhìn trước ngó sau, chắc chắn không có ai trong hành lang mới hạ giọng nói: “Xin lỗi nha, bạn vẫn nên bàn lại với thầy phụ trách đi, tốt nhất là đổi phòng khác.”
“Thầy nói chỉ còn trống chỗ ở phòng 404 này thôi mà…”
Tôi cúi đầu, tưởng tượng mình là một bông hoa nhỏ ngoan hiền, vô hại.
Vu Oánh Oánh thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn đưa tôi vào phòng.
2.
Ngay khi bước vào phòng 404, tiếng rên rỉ lập tức vang lên rõ mồn một.
Phòng có bốn chỗ ngủ, đều là giường tầng trên, bàn học bên dưới.
Kỳ lạ là, một cô gái tóc dài lại trải đệm nằm dưới đất ngay dưới cửa sổ, tiếng rên phát ra chính là từ cô ta.
Một cô gái khác đeo kính ngồi bên cạnh, nắm chặt tay cô gái tóc dài, nhẹ giọng an ủi.
Theo lời giới thiệu của Vu Oánh Oánh, cô gái tóc dài tên là Chu Nguyệt, còn người đeo kính tên là Khương Nghiên Y.
Tôi bước đến bên Chu Nguyệt, cẩn thận quan sát cô ta.
Cái đầu nghiêng hẳn sang phải một cách bất thường, làn cổ trắng như tuyết đầy những vết nứt rỉ ma’u, ma’u tươi nhuộm đỏ cả ga giường.
Trán cũng nổi lên từng mảng sưng đỏ và bầm tím lớn, thậm chí có dấu hiệu gãy xương ở vùng sọ dưới da đầu.
Tôi giả vờ sợ hãi, giọng run rẩy hỏi Vu Oánh Oánh: “Cô ấy… bị ngã sao? Hay là chúng ta nên gọi cấp cứu…”
“Không cần đâu.” Vu Oánh Oánh lắc đầu, sắc mặt trầm xuống, nhưng cố tỏ ra nhẹ nhàng: “Cô ta gieo gió thì gặt bão thôi. Hại người thì cuối cùng cũng hại chính mình.”
“Tôi không có…”
Giọng nói của Chu Nguyệt đã khàn đặc, cố gắng biện minh cho mình.
Cái đầu của cô ta không thể xoay lại, chỉ có thể cố hết sức xoay người, nhìn về phía tôi và Vu Oánh Oánh.
Khương Nghiên Y vội đỡ lấy Chu Nguyệt, còn trừng Vu Oánh Oánh một cái đầy giận dữ.
“Người hại chet… Vương Điềm Điềm… thật sự… không phải tôi…”
Đôi mắt đầy tơ ma’u của Chu Nguyệt rơi xuống một hàng lệ tuyệt vọng.
Trong ánh mắt nhòa lệ ấy, không đọc được chút gì gọi là hối hận.
3.
Tôi tên là Triệu Niệm Dao, nữ, 21 tuổi, sinh viên năm ba trường Đại học Lăng Nghi.
Vì một số lý do không tiện nói ra, tôi đã chuyển ngành từ Tài chính sang Khoa học môi trường.
Tất nhiên, đó chỉ là thông tin chính thức trên bề mặt.
Thân phận thật sự của tôi, là giám đốc đương nhiệm của Bảo tàng Oán Linh.
Tuổi tác thì… xin được giữ bí mật.
Bảo tàng Oán Linh là nơi lưu trữ gần cả ngàn loại oán linh từ xưa đến nay, trong và ngoài nước.
Thông thường, sau khi con người chết đi, sẽ có Hắc Bạch Vô Thường đến dẫn hồn.
Nhưng nếu linh hồn đó khi còn sống mang đầy oán khí, thì có khả năng sẽ trở thành oán linh bị địa phủ từ chối, hòa thượng cũng khó siêu độ, chỉ có thể lang thang nơi dương gian cho đến khi hồn bay phách tán.
You cannot copy content of this page
Bình luận