Ta cắn chặt răng co người lại nằm rạp dưới đất, toàn thân run rẩy, từng tiếng rên đứt đoạn cùng với sinh mệnh nhỏ nhoi trong bụng dần rời bỏ thân xác.
Kỳ thực ta đối với đứa trẻ này không có bao nhiêu tình mẫu tử, huống hồ đến phụ thân nó là ai còn chẳng rõ.
Nhưng suy cho cùng… cũng là một mạng người.
Dù là bé gái ngoan ngoãn hay bé trai lanh lợi, đều là sinh mệnh, đâu phải cỏ rác gì.
“Chí Nhi tỷ tỷ…” Một nha hoàn bước vào, vừa lau máu trên sàn vừa khóc đỏ cả mắt mà giúp ta lau lệ.
Giữa ánh sáng trắng xóa trước mắt, ta thều thào: “Đừng khóc nữa, nước mắt ngươi ta… vốn không đáng giá gì.”
Nàng ấy chảy nước mắt như mưa, đỡ lấy ta, vừa thấy vết máu bên dưới liền òa khóc nức nở: “Chí Nhi tỷ tỷ… tỷ có đau lắm không…”
Đau, ta đau lắm.
Nhưng như vậy thì có ích gì?
Mạng ta cũng chẳng khác gì đứa bé kia bị vứt bỏ, đều không đáng giá chút nào.
Trong đầu hiện lên dáng vẻ lúc Trần An vương rời đi, còn có ánh mắt đầy chán ghét nơi đáy mắt y khi xoay lưng.
Ta cất giọng hỏi nha hoàn kia: “Hôm nay là ngày gì?”
Dáng vẻ phô trương của Trần An vương khi nãy, chắc hẳn là sắp đi dự một buổi tiệc nào đó.
Nha hoàn nhìn ta, rốt cuộc không nỡ giấu: “Hôm nay là ngày Tiết Đình úy và trưởng nữ của Tướng quân họ Tần đính hôn.”
Ta khẽ gật đầu, gắng sức nén nghẹn nơi cổ họng: “Như vậy mới là lương duyên xứng tầm.”
Hắn cưới ai cũng được, ta đều không thấy đau lòng.
Nhưng vì sao lại không chịu buông tha ta, vì sao một ai trong bọn họ cũng không chịu buông tha ta…
Cớ sao ta lại phải chịu đọa đày nhục nhã đến thế…
Làm người mà phải chịu sỉ nhục đến nhường ấy?
15.
Liên tiếp mấy ngày sau, ta chẳng trông thấy bóng dáng Trần An vương đâu cả.
Giờ đây ta chẳng còn giá trị lợi dụng, liền như bị y vứt vào quên lãng, mỗi ngày chỉ nằm trên giường lấy hơi tàn mà đếm ngày qua.
Vì vậy mà khi giật mình tỉnh dậy giữa đêm, thấy một bóng người thì tim liền run rẩy.
“Là ta.”
Trong đồng tử đen kịt phản chiếu hình bóng ta, Tiết Cảnh Thừa tay nâng cằm ta, khẽ thở dài: “Gầy đi rồi.”
Ta không nói lời nào, chỉ ôm chăn lặng lẽ nhìn hắn.
Tiết Cảnh Thừa mặc ta lặng im, khẽ cúi người xuống, một tay đặt lên bụng dưới đã phẳng lì, ánh mắt càng lúc càng sâu.
“Tước Tước, ngươi rồi sẽ có hài tử. Là hài tử của ta và ngươi.”
Ta xoay người né tránh, chỉ lạnh nhạt nói: “Chưa chúc mừng đại nhân chuyện vui tốt lành.”
“Tước Tước là ghen rồi?” Hắn bất ngờ bật cười, ánh mắt nhìn sâu vào đáy mắt ta: “Ta sẽ không thành thân với nàng ta. Về sau ta sẽ chọn một người đoan chính, tuyệt chẳng ức hiếp được ngươi đâu.”
“Đại nhân chẳng lẽ không rõ những ngày qua ta đã sống ra sao, hầu rượu mua vui, phục vụ khách khứa của kẻ khác…”
“Ta đương nhiên biết.” Tiết Cảnh Thừa lạnh giọng nói, đầu ngón tay nhẹ vẽ trên má ta: “Kẻ nào từng động đến ngươi, ta sẽ móc mắt hắn, chặt tứ chi hắn. Khiến hắn sống chẳng bằng chết.”
Bất ngờ nghe xong câu ấy, ta cả kinh, sững người nhìn hắn: “Tiết Cảnh Thừa, ngươi điên rồi…”
Hắn khẽ bật cười: “Hôm qua ta đã giết hai tên. Kẻ nào từng làm nhục ngươi, ta sẽ không tha cho một ai.”
Ánh mắt Tiết Cảnh Thừa chợt trở nên dữ tợn: “Còn Trần An vương, mai sau ta sẽ đích thân bẻ đầu hắn, dâng cho ngươi.”
Lời hắn khiến ta kinh hãi chẳng thốt nên lời, lại càng sợ hãi hắn hiện giờ đang có thế lực ra sao, mới dám cuồng ngông đến vậy.
Rất nhanh, ta đã hiểu vì sao Tiết Cảnh Thừa dám nói ra những lời ấy.
Vị Dục vương mà hắn âm thầm phò tá, nhân lúc Thánh thượng bệnh trọng, nắm trọn binh quyền cùng đại thế trong tay, khi loạn trong cung được dẹp yên, sau ngày Thánh thượng băng hà liền được quần thần ủng lập lên ngôi.
Những điều này là thứ ngoài mặt ai cũng hay biết.
Còn Tiết Cảnh Thừa, với công lao phò long lập đế, nghiễm nhiên trở thành tâm phúc không thể thay thế của tân đế.
Nay hắn quyền khuynh thiên hạ, lại càng không thể buông tha cho ta.
You cannot copy content of this page
Bình luận