Tiết Cảnh Thừa cụp mắt, nhấp một ngụm rượu, nghe càng nhiều thì ánh mắt lại càng lạnh.
Uống xong, hắn nửa cười nửa chẳng, nhìn ta: “Trước kia nào biết nàng biết nghe lời đến thế.”
Ta khẽ cười, lại rót đầy chén cho hắn, tay trắng nâng chén dâng tới trước mặt: “Khi xưa nô tỳ ngu dại, vì chút bướng bỉnh mà chịu không ít khổ, chỉ mong đại nhân lòng dạ bao dung.”
Tiết Cảnh Thừa nhìn chằm chằm vào mặt ta, chốc lát sau bỗng cười, chậm rãi đưa tay đón lấy chén rượu: “Chí Nhi… tên hay lắm.”
Trần An vương lần này mời Tiết Cảnh Thừa đàm đạo chính sự, đến khi hai bên bàn bạc xong xuôi, trăng đã treo ngọn liễu đầu thành.
“Chí Nhi… ngươi, hầu hạ Tiết Đình úy cho chu tất.” Trần An Vương mắt mơ màng phẩy tay, ôm lấy một nha hoàn lảo đảo rời khỏi phòng.
Ta cúi mắt nhìn Tiết Cảnh Thừa đã say mềm, gọi một nha hoàn đến, cùng nàng dìu hắn vào phòng trong nghỉ ngơi.
Nha hoàn kia có đôi lần chuyện trò với ta, lúc lui ra còn ái ngại liếc nhìn vào trong một cái: “Chí Nhi tỷ tỷ, dưới đáy tủ có hai bình thuốc trị thương, nếu như… tỷ, tự mình phải cẩn trọng.”
Ta khẽ gật đầu, đợi nàng ấy quay người bước đi rồi đóng cửa lại.
Song ngay sau đó, thân áo gấm lạnh lẽo tràn đầy hơi rượu đã đè ép từ phía sau tới: “Tước Tước.”
13.
Toàn thân ta chợt cứng đờ, song cũng chẳng vùng vẫy nữa.
Người phía sau cúi xuống, giây tiếp theo là hơi thở mang theo nhiệt khí mỏng manh hạ trên sau cổ ta.
“Hắn đối với ngươi như vậy… chỉ cần đợi ta một tháng, róc xương, lột da… ngươi muốn trút hận thế nào đều được.”
Dưới ánh đèn mờ mịt, cũng không che nổi sát ý lạnh buốt nơi mắt hắn.
Ta khẽ cười mỉa một tiếng: “Người khác đối với ta thế nào, chẳng phải đều là do đại nhân ngầm cho phép sao.”
Tiết Cảnh Thừa nổi giận, nắm cổ tay ta siết dần từng tấc.
Ta đau đến đỏ hoe mắt, quay đầu trừng hắn.
Tiết Cảnh Thừa đối diện với ánh mắt ta thì bỗng nhiên hạ tức khí, đưa môi tới hôn lên nước mắt ta, như mang chút thương xót.
“Chẳng qua chỉ là kẻ tham lam vô độ, vừa muốn kéo bổn quan lại còn muốn chiếm lấy cả Bắc Xuyên… kẻ ngu si tham lam như thế, sớm muộn gì cũng chết trong tay bổn quan.”
Bàn tay hắn giữ lấy eo ta, ban đầu còn nhẹ nhàng hòa nhã, nhưng về sau thì chẳng kìm được nữa, cứ thế ngang ngược bức ép.
Tiết Cảnh Thừa theo thói quen ôm chặt lấy vòng eo đang loạn tránh né của ta, cúi đầu nhìn đôi mắt đỏ hoe vì bị ép buộc, giọng khàn khàn nói khẽ: “Ngoan, đừng sợ…”
Rốt cuộc, bọn họ đều giống nhau, đều là hạng người ỷ thế hiếp người.
Nếu Trần An Vương muốn tranh đoạt ngôi vị, nhất định phải lôi kéo Tiết Cảnh Thừa.
Nhưng y cũng biết Tiết Cảnh Thừa chẳng dễ gì khuất phục, bèn hạ kế sách, đem ái nữ của trọng tướng dưới trướng gả cho Tiết Cảnh Thừa, liên minh thân thế.
Tiết Cảnh Thừa ngoài mặt làm ra vẻ thuận theo, nhưng lòng dạ thực ra nghĩ gì, ai cũng chẳng rõ.
Ta chỉ biết một điều, e rằng… ta đã mang thai rồi.
14.
Lương y tới bắt mạch, miệng không dám chúc mừng, chỉ sau khi chẩn đoán xong liền bẩm với Trần An Vương rằng thai đã hơn một tháng.
“Chẳng trách dạo gần đây thấy ngươi ăn ngủ chẳng yên, thân thể cũng gầy rộc đi.”
Trần An Vương ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm bụng dưới của ta một hồi, rồi xoay người bảo vị lương y: “Viết cho nàng toa thuốc dưỡng thai, không ngại giá cả, chỉ cần là loại tốt nhất.”
Chưa đầy một canh giờ, thuốc đã sắc xong và mang tới.
Trần An Vương cho lui hết mọi người, tự mình đưa chén thuốc tới tay ta: “Ngươi cứ yên tâm dưỡng thai, ngày sau bổn vương tất sẽ sắp xếp cho ngươi một nơi tốt đẹp.”
Đợi đến khi ta uống cạn bát thuốc lớn kia, y phủi tay áo rồi rời đi.
Lúc cửa mở, ánh sáng chiếu lên ngọc đỏ bên hông y, rực rỡ đến chói mắt.
Cơn đau quặn từ bụng dưới xộc lên chiếm lấy hết thảy thần trí ta, cúi đầu liền thấy một mảng máu tươi kinh hoàng.
Đau, đau đến tột cùng…
You cannot copy content of this page
Bình luận