Cẩm Tước Đài

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

16.

 

Ngày tân đế đăng cơ, ta tự mình phá khóa rời phòng, tìm tới nha hoàn thân cận, nàng ấy nhét gói hành lý vào tay ta, vội vàng nói: “Chí Nhi tỷ tỷ… mau chạy đi! Vương gia muốn giết tỷ đó!”

 

Trần An vương giờ đã là kẻ bại trận, hơn nữa y cũng đã rõ Tiết Cảnh Thừa cố tình gài bẫy, trong cơn thịnh nộ tất sẽ không tha cho ta.

 

Ta vội vàng gật đầu, thay y phục, từ gian nhà hạ nhân lén đi ra, cánh cổng phủ trước đó hai tháng đã được ta lo liệu ổn thỏa, lén trốn vào xe đẩy phế liệu thường ngày, theo cửa nhỏ ra ngoài.

 

Lúc này trong vương phủ đã rối loạn, ai còn để tâm đến thiếu mất một người, bởi vậy chuyến đi của ta cũng khá suôn sẻ.

 

Ra khỏi vương phủ, ta liền nép vào góc tường dùng phấn son che đi dung mạo, che lấp quá nửa dung nhan, chỉnh trang lại rồi tới tiệm ở đầu Nam phố đối diện, nhờ người làm cho một tấm lệnh giả để thuận tiện xuất thành.

 

Những cách thức này là do ta từng hỏi thăm dò khi còn trong vương phủ.

 

Bởi vì ta từng trốn thoát khỏi tay Tiết Cảnh Thừa một lần, nên hiểu rất rõ rằng nếu còn nằm trong tay hắn, muốn lần nữa chạy trốn là điều không tưởng.

 

Nhưng Trần An vương không giống vậy, hắn đối với ta không có nhiều đề phòng, cũng không cho người dõi theo ta từng bước.

 

Lại thêm lúc này triều chính rối ren, thế lực bốn phương dồn về, chính là thời cơ tốt để lẩn trốn giữa dòng nước đục.

 

Tới lúc binh sĩ giữ cổng thành lướt mắt nhìn qua lệnh bài rồi phất tay cho đi, tim đang treo ngược của ta liền an ổn trở lại ngay khi đặt chân ra khỏi thành.

 

Chỉ cần ra khỏi thành, ẩn mình một thời gian, Tiết Cảnh Thừa dù có bản lĩnh thông thiên, cũng khó mà tìm được ta nữa.

 

Ta hít sâu một hơi, vừa định nhấc chân bước đi, thì bên tai bỗng có tiếng tên xé gió, sát rạt mà bay qua.

 

Ta lập tức quay đầu lại.

 

Tiết Cảnh Thừa thân vận áo đen, đầu đội ngọc quan, ngồi trên lưng ngựa, bên cạnh cung tên căng tựa trăng tròn là ánh mắt sâu lạnh lẽo của hắn.

 

“Tước Tước, trở về.”

 

17.

 

Ta tự phụ là người chẳng chịu nhận mệnh, nhưng đến giờ phút này, cũng không khỏi cảm thấy một màn bi ai.

 

Rốt cuộc ta đã tính sai bước nào, để đến nỗi… chỉ thiếu một chút nữa thôi…

 

Ta mở miệng thở dốc như kẻ chìm dưới nước không tìm được hơi thở, cắn chặt răng mà gắng gượng bước thêm một bước nữa.

 

Một tiếng tên sắc xé tan không khí, lực đạo xuyên phá thân thể ghim thẳng xuống bên chân ta.

 

“Tước Tước, thêm một bước nữa, ta sẽ bắn gãy chân phải của ngươi.” Hắn lạnh lùng cất giọng: “Ta sẽ mời Thái y giỏi nhất đến trị cho ngươi, dẫu không khỏi, cả đời này ta vẫn sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý như cũ.”

 

Ta cố ổn định tinh thần, nhưng lưng và hàm đều lạnh toát, hai chân không kìm được mà run rẩy.

 

Lần này mà để hắn bắt lại, với quyền thế của Tiết Cảnh Thừa hiện tại, trừ khi ta chết đi, nếu không vĩnh viễn không thoát khỏi tay hắn.

 

Nếu phải chết…

 

Chết nơi đây còn hơn chết trong lồng giam mà hắn dựng nên cho ta.

 

Ta nhìn chăm chăm vào con đường phía trước, như dồn hết thảy thần trí vào nơi đó, rồi trong khoảnh khắc, dồn hết sức mình mà bước mạnh một bước.

 

Sau lưng tiếng ngựa hí dài, ta theo bản năng lao về phía trước, lại bị một cánh tay mạnh mẽ siết ngang thắt lưng lôi lên ngựa.

 

Tiết Cảnh Thừa mặt không đổi sắc, một tay nắm cương, một tay ghì chặt vai ta.

 

“Ngươi có thể chạy thoát sao, Tước Tước?”

 

Ta bật cười nhìn hắn, khi hắn chưa kịp phản ứng, liền thò tay rút mũi tên sau lưng ngựa đâm thẳng vào tim mình, để mặc máu đỏ loang khắp lưng ngựa.

 

Ánh mắt Tiết Cảnh Thừa bỗng cứng đờ như bị chạm phải tử huyệt, lập tức ôm chặt lấy ta, nhảy xuống ngựa, cuống cuồng bịt lấy vết thương đang không ngừng trào máu nơi ngực ta.

 

Hắn mắt đỏ hoe, gầm lên giận dữ: “Dù sống hay chết, ngươi cũng là người của Tiết Cảnh Thừa ta!”

 

Từng lời từng chữ hắn nói ra đều như nhỏ máu. 

 

“Dù có chết, ta cũng phải để ngươi chôn cùng một huyệt, bia mộ khắc tên, nhập gia phả họ Tiết, đời đời kiếp kiếp không được tự do!”

 

Nghe hắn uy hiếp, ta đã chẳng còn chút sức lực nào để đáp lại.

 

Thôi thôi… chẳng thể đấu, chẳng thể thoát…

 

Ta cứ ngỡ rằng mình không sợ cái chết.

 

Thế mà trước lúc hôn mê, ta vẫn không nhịn được mà run rẩy, mà sợ hãi.

 

Ta nhìn vào đôi mắt dần hóa điên cuồng của Tiết Cảnh Thừa, há miệng muốn nói, lại chỉ thấy máu trào ra, chẳng phát được âm nào.

 

Hắn rơi lệ, cuống cuồng áp tai vào môi ta, vòng tay ôm ta mỗi lúc một siết chặt hơn.

 

Phía xa, chim chóc bay vút lên trời, tiếng vỗ cánh truyền vào tai ta tựa tiếng vọng cuối cùng nơi nhân thế.

 

Làm người, sao chẳng bằng một cánh chim tự do.

 

Kiếp sau, ta nguyện làm một cánh chim trời bay cao, bay xa.

 

(Toàn văn hoàn)

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page