Cẩm Tước Đài

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Ta bị bán vào Giáo Phường ty làm con hát.

 

Đã từng trốn chạy, nhưng bị chưởng sự bắt trở lại, đánh cho một trận t/à/n nhẫn.

 

Không cho cơm nước, dùng xích sắt kh/ó/a ta sau vườn nhiều ngày, chẳng khác gì chó.

 

Cảnh tượng mà Tiết Cảnh Thừa nhìn thấy chính là ta trong dáng vẻ chật vật nh/ụ/c nh/ã như thế.

 

Khi ấy, hắn vừa mới kim bảng đề danh, vì ta mà vung tiền như rác, khiến kẻ khác ngưỡng mộ đỏ mắt.

 

Ta từng ngỡ hắn là cứu rỗi của đời ta, nào ngờ thứ hắn muốn chỉ là một món đồ chơi hợp ý mà thôi.

 

“Tước Tước, ngoan, từ nay về sau, ngươi chỉ cần thuận theo ý ta là được.”

 

Ta lại một lần nữa bỏ trốn, nhưng lại quên mất rằng Tiết Cảnh Thừa làm sao dễ dàng buông tha món sủng vật riêng của hắn.

 

Hắn tìm thấy ta, từ trên cao nhìn xuống dáng ta quỳ nơi chân hắn, nụ cười nơi môi vừa cố chấp vừa tàn độc.

 

“Tước Tước, bổn quan chính là thích thuần phục những kẻ cứng đầu như ngươi.”

 

1.

 

Cách biệt mấy tháng, ta lại gặp Tiết Cảnh Thừa lần nữa.

 

Lúc ta thân tàn ma dại, bị người đạp lên lưng, bóp cằm ép miệng đổ rượu, người tới vận áo dài chỉnh tề, ngọc quan trên đầu, giọng nói lạnh như băng.

 

“Tước Tước, ở bên ta bao lâu như thế, những lễ nghi ta dạy ngươi đều quên sạch rồi sao?”

 

Một màn màn xưa cũ lướt qua trong đầu, ta kinh hãi muốn xoay người tránh né, lại bị một cước đá vào vai, lập tức quỳ rạp dưới chân hắn.

 

Ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nơi hắn đang cúi xuống.

 

“Sao lại để mình thành ra thế này, Tước Tước.”

 

“Gầy gò thế kia, trông cứ như chim sẻ nhỏ, ta gọi ngươi là Tước Tước có được không?”

 

“Ngươi luôn sợ ta làm điều gì, Tước Tước, thiên hạ này nào có ai đối xử với ngươi tốt như ta.”

 

“Tước Tước… quả thực là làm từ nước.”

 

Ta chống tay khó nhọc ngồi dậy, quỳ rạp một bên không dám lên tiếng, thân thể lại không ngừng run rẩy.

 

“Tiết Đình úy! Mời ngồi mời ngồi! Hạ quan trước đó đã nhiều lần gửi thiệp tới quý phủ đều bị hồi đáp rằng ngài bận việc, hôm nay ngài có thể tới, thực là, thực là!” Chủ nhà ấy nhiệt tình hàn huyên với hắn.

 

“Bổn quan hôm nay tới, là muốn cầu Triệu đại nhân một ân tình.” Tiết Cảnh Thừa cúi đầu đáp lời.

 

“Năm tháng trước, phủ ta có một con chim sẻ cứng đầu chạy mất, là do ta quá nuông chiều nên nó sinh thói, cứ khăng khăng muốn ra ngoài nếm chút khổ sở.”

 

Hắn ngừng lại mấy hồi, mà ta lại cảm nhận được ánh mắt kia rơi thẳng lên lưng ta, nóng bỏng đến bỏng da cháy thịt.

 

“Hiện giờ, là tới đón nó trở về.”

 

2.

 

“Bổn quan đã cho ngươi năm tháng tự do, chính là muốn xem thử, ngươi rời ta rồi có thể sống ra sao.”

 

Ánh mắt của Tiết Cảnh Thừa dừng lại nơi vết thương của ta.

 

Bởi vì ta mang thương tích, hắn liền sai người chuẩn bị kiệu mềm, nhưng chiếc xe ngựa chật hẹp khiến những lời hắn nói như gần kề bên tai, như tiếng thì thầm sát mép tai.

 

Ta biết rõ, từ nay về sau muốn trốn chạy là chuyện gần như không tưởng, đành cúi đầu lặng lẽ, chẳng muốn cùng hắn đối thoại.

 

Hắn cũng chẳng giận, vốn đã có cách khiến ta phải mở miệng.

 

Ngay khoảnh khắc kế tiếp, hắn liền đưa tay về phía ta, luồn vào lớp y phục, khiến ta chẳng còn đường trốn tránh.

 

Đầu ngón tay nhẹ chạm lên lưng, khi lần tới vết thương của ta, liền nhấn xuống.

 

Chẳng mạnh chẳng nhẹ, đủ khiến ta đau đến rùng mình.

 

“Tính hết cách rời khỏi bổn quan, là để rồi đến phủ người ta làm nô tỳ?” Hắn cúi đầu nhìn ta, tay vẫn ấn nơi vết thương.

 

“Đại nhân vẫn chưa hiểu sao.”

 

Giọng ta run rẩy, nhưng ánh mắt lại kiên định nhìn hắn: “Ta muốn làm một con người, sống không phải dựa dẫm vào ai, tự tay kiếm cơm mà sống một đời có tôn nghiêm! Chứ chẳng phải là con chim bị ngươi nhốt trong lồng, bám mép giường sống lay lắt.”

 

“Cho dù có là nô tỳ, cũng còn hơn để ta thấy bản thân mình chỉ là một con súc sinh để ngươi tiêu khiển!”

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page