Chương 1:
04/02/2025
Chương 2:
04/02/2025
Chương 3:
04/02/2025
Chương 4:
04/02/2025
Chương 5:
04/02/2025
Chương 6:
04/02/2025
Chương 7:
06/02/2025
Chương 8:
06/02/2025
Chương 9:
06/02/2025
Chương 12:
06/02/2025
Chương 11:
06/02/2025
Chương 10:
06/02/2025
Chương 13:
08/02/2025
Chương 14:
08/02/2025
Chương 15:
08/02/2025
Chương 16:
08/02/2025
Chương 17:
08/02/2025
Chương 18:
08/02/2025
Chương 19:
11/02/2025
Chương 20: Ngoại truyện 1
11/02/2025
Chương 21: Ngoại truyện 2
11/02/2025
Chương 22: Ngoại truyện 3
11/02/2025
Nếu ánh mắt có thể nói chuyện, tôi tin rằng Lục Ứng Hoài nhất định sẽ cảm thấy tôi phiền phức.
Chỉ cần anh không ở đây, tôi có thể thoải mái buông thả, ăn uống mua sắm thỏa thích mà không phải giữ dáng vẻ nghiêm túc như khi làm việc.
Nhưng trớ trêu thay, người đàn ông mặc vest, hoàn toàn lạc lõng với bầu không khí náo nhiệt xung quanh, lại im lặng một lúc.
Môi mỏng khẽ động, nhíu mày, như thể rất khó khăn, rồi thốt ra hai chữ: “Không cần.”
… Nếu khó chịu đến vậy thì đừng cố ép mình ở lại!
Tôi cạn lời, nhưng cũng chẳng làm gì được, đành hỏi tiếp: “…Vậy anh theo tôi đến đây làm gì?”
Ánh mắt Lục Ứng Hoài lướt qua dòng người qua lại: “Ăn.”
Tôi: “…”
Một lát sau, tôi chọn một quán nhỏ kiểu “bình dân” đi vào.
Quán này làm ăn rất khá, khách đông nghẹt, hương thơm từ nồi lẩu cay lan tỏa cả một khu phố.
Nhưng cũng vì buôn bán đắt khách, vấn đề vệ sinh có phần hơi kém.
Lục Ứng Hoài là con cưng của giời, từ nhỏ đến lớn ăn mặc dùng đồ đều là hạng nhất, tôi dám chắc anh chưa từng bước chân vào những nơi như thế này.
Chính vì biết cái tính sạch sẽ và thích yên tĩnh đó, tôi cố ý chọn quán này, muốn anh tự biết khó mà lui.
Nhưng khi quay đầu lại…
Dưới ánh đèn vàng mờ, người đàn ông mặc bộ vest đắt tiền, ngũ quan tinh tế, tạo thành một khoảng cách tự nhiên với những người xung quanh.
Trông chẳng khác nào chú chim sa vào bùn lầy, không cách nào thoát ra được, với đôi cánh đã bị nhuốm đầy bùn đen.
Nhìn vẻ mặt anh cau mày suy nghĩ, tôi bỗng thấy mềm lòng: “Thôi vậy, chúng ta về thôi.”
Lời vừa dứt, đã thấy người đàn ông cầm giấy lau ghế, ngồi xuống.
Lục Ứng Hoài lấy lại dáng vẻ quen thuộc của mình, khẽ ngẩng đầu, ra hiệu một cái: “Gọi đồ ăn đi.”
Tôi: “…”
Được rồi, là mình lo lắng thừa thãi.
Vừa bực vừa buồn cười, tôi thở hắt ra, chen vào đám đông để gọi món.
Vì chuyến đi chợ đêm đột xuất và lại thêm một người đi cùng, tôi ra ngoài vội vàng mà không kịp thay đồ.
Vẫn mặc váy công sở và đi đôi giày cao gót khiến việc di chuyển bị hạn chế.
Giữa dòng người đông đúc, dù đã có nhiều kinh nghiệm, tôi vẫn không tránh khỏi bị xô đẩy, trẹo chân, suýt ngã.
May mắn thay, một chàng trai trẻ đứng gần đó nhanh tay đỡ lấy cánh tay, giúp tôi tránh khỏi cảnh ngã nhào giữa chốn đông người.
“Cảm ơn cậu.” Tôi mỉm cười cảm kích với anh chàng.
Chàng trai trẻ trông như vừa tốt nghiệp đại học, mặt lập tức đỏ bừng, lắp bắp định xin WeChat.
Tôi không phải người quá nổi bật, nhưng với chút trang điểm nhẹ nhàng, bình thường cũng có vài người xin thông tin liên lạc.
Đối với tình huống thế này, tôi chỉ mỉm cười một cách quen thuộc, khéo léo từ chối.
Chàng trai trẻ hơi nhút nhát, bị từ chối một lần thường sẽ không cố gắng thêm lần thứ hai, nên tôi nghĩ mình sẽ nhanh chóng thoát khỏi tình huống này.
Nhưng hôm nay mọi thứ dường như đi ngược lại.
Dù đã lịch sự từ chối, chàng trai vẫn kiên quyết giúp tôi bê đồ ăn, rồi đi thẳng đến trước mặt Lục Ứng Hoài.
Nhìn vẻ mặt không mấy vui vẻ của người đàn ông, chàng trai liếc anh một cái, có vẻ nhầm tưởng anh là bạn trai tôi, lẩm bẩm: “Chị ơi, bạn trai chị để chị tự bê đồ ăn thế này, đúng là không ga lăng chút nào. Nên đổi người đi.”
“Anh ấy không phải…”
Khớp ngón tay của Lục Ứng Hoài gõ mạnh lên mặt bàn, giọng lạnh lùng vang lên: “Liên quan gì đến cậu?”
Anh đứng bật dậy, chiều cao vượt trội khiến anh hoàn toàn nhìn xuống chàng trai trẻ vừa đi theo tôi để bắt chuyện.
Nhìn cảnh này, mí mắt tôi giật giật, vội vàng lên tiếng hòa giải: “Được rồi, được rồi, ăn chút gì thôi mà, đừng nổi nóng thế.”
Vừa nói, tôi vừa đẩy Lục Ứng Hoài ngồi lại vào ghế, đồng thời cảm ơn và nhẹ nhàng dỗ chàng trai trẻ rời đi.
Chàng trai trẻ ban nãy bị khí thế của Lục Ứng Hoài làm sợ, giờ lấy lại tinh thần, vẫn không cam lòng, bước đi mà cứ ngoái lại nhìn ba lần, còn cố tình buông thêm vài câu mỉa mai anh.
You cannot copy content of this page
Bình luận