Chương 1:
04/02/2025
Chương 2:
04/02/2025
Chương 3:
04/02/2025
Chương 4:
04/02/2025
Chương 5:
04/02/2025
Chương 6:
04/02/2025
Chương 7:
06/02/2025
Chương 8:
06/02/2025
Chương 9:
06/02/2025
Chương 12:
06/02/2025
Chương 11:
06/02/2025
Chương 10:
06/02/2025
Chương 13:
08/02/2025
Chương 14:
08/02/2025
Chương 15:
08/02/2025
Chương 16:
08/02/2025
Chương 17:
08/02/2025
Chương 18:
08/02/2025
Chương 19:
11/02/2025
Chương 20: Ngoại truyện 1
11/02/2025
Chương 21: Ngoại truyện 2
11/02/2025
Chương 22: Ngoại truyện 3
11/02/2025
Mấy nhân viên khác cũng xúm lại, mỗi người nói một câu: “Chúng tôi còn tưởng chị đã bán mình hoàn toàn cho Lục thị rồi chứ.”
“Nếu mà thật sự bán mình, Lục thị đã là của tôi. Lúc đó tôi còn phải làm thêm giờ hơn nữa, hiểu không?” Tôi tiện tay cầm tập tài liệu gõ nhẹ lên đầu họ: “Tôi cũng như mọi người thôi, đều là dân công sở cả.”
Đang nói chuyện vui vẻ, Tiểu Trần ôm một đống tài liệu đi ngang qua, thấy tôi liền vội vàng đưa tài liệu cho một người khác rồi chạy tới.
“Chị Tiểu Trúc!”
Cô nhóc ngọt ngào chào hỏi, nhưng khuôn mặt nhanh chóng hiện lên vẻ ngập ngừng như muốn nói gì đó mà không dám.
Ấp úng mãi, rồi kéo tay tôi dẫn ra xa khỏi đám đông, sau đó mới mở miệng: “Chị Tiểu Trúc, sếp, anh ấy…”
Tôi: “?”
Lục Ứng Hoài lại giao cho cô nhóc công việc khó khăn gì mà tôi không biết sao?
Tiểu Trần do dự nửa ngày, cuối cùng chỉ nhăn nhó để lại một câu: “Thôi vậy.”
Dấu hỏi chấm trên đầu tôi càng nhiều thêm.
“Hôm qua Lục Ứng Hoài làm khó em à?”
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có khoảng thời gian tôi không có mặt là dễ xảy ra chuyện này nhất.
Cô nhóc lắc đầu, rồi với vẻ mặt như một người anh hùng chịu hi sinh, vỗ vai tôi và nói: “Chị Tiểu Trúc, chúc chị có một chuyến đi vui vẻ.”
???
Không lẽ Lục Ứng Hoài đã nghe được tin tôi định nghỉ việc, cảm thấy tôi biết quá nhiều bí mật, nên định nhân cơ hội đi công tác lần này để… bịt miệng?
7.
Nghi ngờ này cứ lởn vởn trong đầu tôi mãi cho đến khi cả hai ngồi lên chiếc máy bay riêng.
Thông thường, khi bay, Lục Ứng Hoài luôn đeo mặt nạ ngủ.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, tôi theo thói quen đưa mặt nạ cho anh.
Nhưng anh chỉ hờ hững nhận lấy, đặt bên cạnh, rồi ngả người ra sau, dựa vào ghế sofa, nhìn chằm chằm vào tôi.
Lục Ứng Hoài tuy có phần kỹ tính, nhưng khuôn mặt lại đẹp đến mức khó tin.
Dù nhìn người bằng ánh mắt lạnh lùng, đôi mắt đào hoa kia vẫn như ẩn chứa tình ý, dễ khiến người khác rung động.
Mặc dù đã quyết định nghỉ việc, tôi vẫn chưa nghĩ ra được một cái cớ hợp lý hay cách nào để nói chuyện với Lục Ứng Hoài.
Ở bên cạnh suốt bảy năm trời, tôi gần như dám chắc mình còn hiểu anh hơn cả người mẹ ruột chưa từng chăm sóc anh chu đáo.
Nếu đột ngột đưa ra ý định nghỉ việc, chắc chắn anh sẽ nổi giận.
Vì vậy, bị nhìn chằm chằm như thế, tôi có chút chột dạ, sống lưng vô thức thẳng lên, nụ cười trên môi cũng dần trở nên cứng nhắc.
Ngay khi tôi định nói gì đó để phá vỡ sự kỳ lạ của bầu không khí này, Lục Ứng Hoài cuối cùng cũng lên tiếng: “Gần đây cô rất kỳ lạ.”
Tôi mỉm cười: “Không có gì đâu ạ.”
Doanh nhân chưa từng thất bại trên thương trường nheo mắt nhìn, dường như chỉ trong tích tắc đã nhận ra lời nói của tôi có gì đó không đúng.
Tôi lặng lẽ nhìn Lục Ứng Hoài, anh cũng trầm mặc nhìn tôi.
Hôm qua sáng ở nhà người đàn ông, anh cũng hỏi mấy câu tương tự.
Khi đó, có vẻ như tôi đã tạm thời đánh lạc hướng được, nhưng bây giờ, trực giác mách bảo rằng anh đang nghi ngờ điều gì đó.
Chịu đựng ánh mắt dò xét của sếp, tôi cố gắng cứng rắn chống đỡ một hồi.
Ngay khi gần như buông xuôi, tự hỏi có nên thú nhận ý định nghỉ việc với Lục Ứng Hoài ngay lúc này không, thì anh cuối cùng cũng hơi rời mắt, nghiêng đầu sang một bên, che miệng lại.
“Gần đây nghe nói có người muốn lôi kéo cô.” Anh nhẹ nhàng chuyển chủ đề.
“Vì thế, tôi đã bảo người ta gửi cho cô một phần thưởng đặc biệt. Chắc bây giờ tiền đã vào tài khoản rồi.”
Quả nhiên, lời anh vừa dứt, điện thoại tôi liền báo có khoản tiền gửi.
Lần này số tiền thưởng không hề nhỏ, gần bằng một tháng lương.
Trước đây, Lục Ứng Hoài luôn chuyển tiền thưởng kèm với lương hàng tháng.
Nhưng lần này, anh lại yêu cầu phòng tài chính chuyển khoản riêng.
Nhìn số dư ngay ngắn trong tài khoản, tôi ngẩn ngơ không biết nên cười hay bày ra biểu cảm gì khác.
You cannot copy content of this page
Bình luận