Chương 1:
04/02/2025
Chương 2:
04/02/2025
Chương 3:
04/02/2025
Chương 4:
04/02/2025
Chương 5:
04/02/2025
Chương 6:
04/02/2025
Chương 7:
06/02/2025
Chương 8:
06/02/2025
Chương 9:
06/02/2025
Chương 12:
06/02/2025
Chương 11:
06/02/2025
Chương 10:
06/02/2025
Chương 13:
08/02/2025
Chương 14:
08/02/2025
Chương 15:
08/02/2025
Chương 16:
08/02/2025
Chương 17:
08/02/2025
Chương 18:
08/02/2025
Chương 19:
11/02/2025
Chương 20: Ngoại truyện 1
11/02/2025
Chương 21: Ngoại truyện 2
11/02/2025
Chương 22: Ngoại truyện 3
11/02/2025
Chỉ cần thêm một tháng lương nữa là có thể làm tròn số rồi.
Tôi cẩn thận đặt một lời nhắc trong lịch trên điện thoại, đánh dấu ngày phát lương như một sự kiện trọng đại.
4.
Sau khi quyết định nghỉ việc, tôi bắt đầu từ từ tách công việc ra khỏi cuộc sống cá nhân.
Tiểu Trần là người tôi mới tuyển vào để tiếp quản vị trí của mình.
Cô nhóc đó cẩn thận, trầm tính, và năng lực làm việc cũng rất tốt.
Chỉ cần cho thêm một chút thời gian để rèn luyện, việc thay thế tôi làm thư ký không phải là vấn đề lớn.
Còn về đời sống của Lục Ứng Hoài… anh có thể tìm một quản gia khác, chẳng có gì khó khăn cả.
Dù sao thì Lục Ứng Hoài cũng rất giàu, cực kỳ giàu.
Có tiền thưởng hậu hĩnh, ắt sẽ có người dám làm.
Vừa nghĩ, tôi vừa đặt bữa sáng mang từ ngoài về lên bàn ăn theo đúng sở thích của sếp.
Cháo hải sản ấm nóng, nấu kỹ cả ngày, đũa và thìa là bộ mà anh thường dùng, còn các món ăn kèm thì được mang về từ phía tây thành phố, thời gian muối vừa đúng theo yêu cầu của anh.
“Đồ ăn phải đặt ở đây, để anh ấy tiện tay hơn.”
Tôi cẩn thận hướng dẫn Tiểu Trần, vừa làm vừa giải thích từng bước một.
Cô ấy liên tục gật đầu, trông như muốn ghi lại từng lời tôi nói vào một cuốn sổ tay.
“Chị Tiểu Trúc, chị thật sự quá giỏi. Chị hiểu rõ về tổng giám đốc Lục đến mức đáng kinh ngạc.” Cô ấy nói với ánh mắt lấp lánh.
“Thật không dám tưởng tượng có ngày tổng giám đốc Lục không có chị ở bên thì sẽ thế nào.”
Tôi mỉm cười: “Đi theo lâu rồi, em cũng sẽ biết thôi.”
“Chị Tiểu Trúc, chị nói cứ như là chị định nghỉ việc vậy.”
Tiểu Trần vỗ ngực, tự cười nói: “Nhưng mà làm sao có chuyện chị nghỉ việc được, em thấy chị sắp đổi họ thành họ Lục rồi!”
Tôi: “…”
“Đúng như em nghĩ, chị thật sự định nghỉ việc.”
Nhìn đồng hồ, biết Lục Ứng Hoài còn một lúc nữa mới xuống, tôi tính nhân cơ hội này giải thích với Tiểu Trần rằng thời gian tới mình có thể sẽ nghỉ việc.
Dù sao thì cô nhóc sắp thay tôi bước vào cái “hố lửa” này, ít nhiều cũng nên có sự chuẩn bị tâm lý.
Vừa định mở miệng thì Lục Ứng Hoài bước xuống cầu thang trong chiếc áo choàng tắm mở toang để lộ phần eo và bụng, gương mặt đầy vẻ khó chịu của người mới thức dậy.
Vẻ đẹp trước mắt dù đã nhìn quen bao lần, tôi vẫn không khỏi ngẩn ngơ, huống chi là Tiểu Trần.
Lần đầu gặp đã không giấu được vẻ ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ bừng, đứng đờ người tại chỗ.
Anh cau mày, liếc nhìn Tiểu Trần: “Cô ấy làm gì ở đây?”
“Tôi đưa Tiểu Trần đến học hỏi công việc, sếp.”
Tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, véo nhẹ Tiểu Trần một cái để cô ấy tỉnh lại.
Nhưng có vẻ như người đàn ông mất ngủ đêm qua chẳng mảy may quan tâm đến chuyện học việc hay không, chỉ lạnh lùng cau mày: “Ra ngoài.”
Đối diện với ánh mắt như muốn giết người của anh, Tiểu Trần nuốt nước bọt, cúi chào thật nhanh rồi vội vàng rời đi.
Nhìn người lạ rời khỏi, sắc mặt của Lục Ứng Hoài mới dịu đi đôi chút.
Anh nhận lấy ly nước ấm tôi đưa, nhấp một ngụm, rồi ngồi xuống bàn ăn.
Khi anh dùng cháo, tôi như thường lệ báo cáo lịch trình trong ngày.
Lục Ứng Hoài cũng quen với việc soi xét và lựa chọn kỹ càng từng chút một.
Bình thường vào lúc này, dù ngoài mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng trong lòng tôi đã mắng Lục Ứng Hoài không biết bao nhiêu lần.
Nhưng hôm nay thì khác.
Còn đúng một tuần nữa là đến ngày phát lương, tôi thật sự cảm thấy vui vẻ.
Bị áp bức bởi ông chủ bao lâu nay, cuối cùng cũng sắp được tự do.
Không chỉ tự do, mà còn có tiền.
Đặt vào ai thì ai mà không vui cơ chứ?
“Vậy thì hôm nay cứ sắp xếp như thế đi.”
Vì tâm trạng tốt, tôi chấp nhận tất cả những lời mỉa mai và lựa chọn của Lục Ứng Hoài ngày hôm nay, nụ cười trên mặt không hề giảm đi chút nào.
Lục Ứng Hoài nhíu mày, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi.
You cannot copy content of this page
Bình luận