Cẩm Nang Thư Ký Toàn Năng

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của cô ấy, tôi vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng trong lòng không khỏi mắng thầm cái thói đổi sắc mặt của sếp.

 

Có phải đang chuẩn bị lên sân khấu hát hí kịch đâu, thế mà lại làm người ta sợ đến mức này, chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc nào.

 

Tuy nhiên, nói thì nói vậy, vấn đề vẫn phải được giải quyết.

 

Sau khi hỏi thăm đầu đuôi sự việc, tôi lập tức hiểu đối tác đã phạm phải điều gì khiến sếp không hài lòng.

 

“Không sao, lát nữa sẽ ổn thôi.” 

 

Tôi trấn an vài câu, rồi lấy tập tài liệu từ tay cô ấy.

 

Dưới ánh mắt đầy biết ơn của mọi người, tôi gõ cửa phòng họp.

 

“Sếp, là tôi, Thành Trúc.” Tôi bình tĩnh nói.

 

Bên trong đương nhiên không có bất kỳ phản hồi nào, tôi cũng chẳng đứng đợi, mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.

 

Vị sếp khó tính đang giữ khuôn mặt lạnh lùng, ngồi trước cửa sổ kính lớn với tách trà nóng trong tay.

 

Vừa thấy tôi bước vào, đôi mắt phượng đẹp đẽ đó liếc tôi một cái đầy sắc bén.

 

“Ai cho cô vào đây?” Anh lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”

 

Sếp tôi rất đẹp trai, dáng người chẳng khác nào người mẫu, mặc bộ vest đen kết hợp với vẻ mặt lạnh lùng khiến người khác phải e dè. 

 

Ngay cả khi ném vào showbiz, anh cũng chắc chắn sẽ nổi tiếng.

 

Nhưng trớ trêu thay, một người đàn ông đạt chuẩn hình mẫu trong tiểu thuyết tổng tài như thế lại có tính cách vừa tệ vừa khó tính đến mức khiến người ta không thể chịu nổi.

 

Tôi luôn nghi ngờ rằng, nếu không phải vì gia thế mạnh mẽ và năng lực bản thân xuất sắc, thì với tính cách này, Lục Ứng Hoài đã sớm bị đuổi khỏi thương trường không biết bao nhiêu lần rồi.

 

Trong lòng thầm nhẩm ba lần: Đây là sếp của mình, là người trả lương cho mình. 

 

Rồi nhìn kỹ thêm vài lần gương mặt đẹp trai ấy, cuối cùng tôi thành công giữ cho lòng mình bình tĩnh như nước.

 

Nở nụ cười chuyên nghiệp, đóng cửa phía sau, cầm tập tài liệu tiến lại gần.

 

“Phía đối tác đã nhượng bộ rất nhiều, thương vụ này dù thế nào cũng đều có lợi.”

 

“Ồ, vậy thì sao?”

 

Tôi đưa giấy và bút đến tay anh: “Vậy nên, xin mời anh ký hợp đồng.”

 

Lục Ứng Hoài nheo mắt nhìn một lúc, vừa định mở miệng thì tôi đã lập tức mỉm cười ngắt lời: “Tôi đã thông báo với đối tác về việc thay đổi địa điểm ăn trưa, đảm bảo không đến nơi mà anh không thích. Bút ký mà Tiểu Trần đưa nhầm cũng đã được tôi thay bằng loại anh thường dùng.” 

 

“Ngoài ra, thời gian thuyết trình kéo dài của đối tác sẽ không ảnh hưởng đến lịch trình ban đầu của anh, vì khi sắp xếp bảng kế hoạch, tôi đã dự liệu trước tình huống này và để trống thời gian xử lý.”

 

Tôi vừa mỉm cười vừa giải quyết hết mọi lỗi có thể xảy ra, sau đó đẩy tập hợp đồng và bút đến gần hơn: “Mời ký ạ.”

 

Người đàn ông bật cười lạnh hai tiếng: “Thành Trúc, làm tốt lắm.”

 

Tôi không đổi sắc mặt, cũng không để tim đập nhanh hơn: “Cảm ơn sếp đã khen.”

 

Nhìn ba chữ “Lục Ứng Hoài” cuối cùng đã nằm ngay ngắn ở nơi nó cần xuất hiện, tôi không buồn để tâm chút mỉa mai trong lời nói của đối phương. 

 

Nhanh chóng gập tập tài liệu lại, tiện tay lấy luôn cây bút ký từ tay anh.

 

Thương vụ này thành công, là mình lại tiến thêm một bước gần hơn đến mục tiêu tự do tài chính và nghỉ hưu.

 

Nghĩ đến điều đó, tôi không kiềm được mà cười càng rạng rỡ hơn, ngay cả việc mất ngày nghỉ này đột nhiên cũng chẳng phải vấn đề gì.

 

“Vậy, tiếp theo tôi sẽ dẫn sếp đi dùng bữa.”

 

Lục Ứng Hoài nhìn tôi một cách kỳ lạ, khẽ “Ừm” một tiếng, rồi sải bước dài rời khỏi phòng họp.

 

Các đồng nghiệp thấy tôi bước ra với nụ cười trên mặt, liền đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, tụm lại nháy mắt ra hiệu và đua nhau khen ngợi.

 

“Thư ký Thành quả nhiên lợi hại, chỉ có cô ấy mới giải quyết được những vấn đề mà sếp gây ra.”

 

“Đúng đúng, nếu không có thư ký Thành, chúng ta biết phải làm sao đây?”

 

Tiểu Trần cũng chen đến bên cạnh tôi, nhỏ giọng nói: “Cũng may có chị, chị Tiểu Trúc.”

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page