Cẩm Nang Thư Ký Toàn Năng

Chương 17:

Chương trước

Chương sau

Ánh mắt anh lóe lên, sau đó cứng nhắc hỏi: “Muốn đi ăn rồi xem phim không?”

 

Trong những ngày tiếp theo, Lục Ứng Hoài lặp lại những hành động này mỗi ngày, đúng chuẩn bài bản như được viết trong sách hướng dẫn.

 

Một lần, khi tôi vào văn phòng sếp để đưa tài liệu, vô tình nhìn thấy dưới chồng hồ sơ có một cuốn sách hướng dẫn hẹn hò. 

 

Lúc này, tôi mới hiểu nguồn gốc những hành động gần đây của anh.

 

Nhưng… tại sao?

 

Anh thực sự thích tôi? Sau bảy năm, cuối cùng anh cũng “ngộ” ra tình yêu? 

 

Tôi đã chờ đợi đến lúc mây tan, trăng sáng rồi sao?

 

Tay cầm tài liệu, tôi hơi bối rối, đầu óc như trên mây. 

 

Điện thoại reo, tôi vô thức nghe máy.

 

“Chào cô, tôi là mẹ của Lục Ứng Hoài.”

 

… 

 

Trong một quán cà phê cao cấp, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng ngồi đối diện tôi, mở lời trước.

 

Tôi nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Bác tìm cháu có việc gì ạ?”

 

Người phụ nữ không trả lời ngay, mà nhìn tôi từ đầu đến chân, chậm rãi uống hết tách cà phê trước mặt rồi mới lên tiếng.

 

“Tôi biết hoàn cảnh gia đình cô. Nếu có thể ‘bám’ được con trai tôi, đúng là một bước tiến lớn trong việc thay đổi tầng lớp xã hội.” Bà ta cười nhạt đầy khinh miệt.

 

Tôi: “…”

 

Cảm giác quen thuộc này, chẳng lẽ tiếp theo sẽ là màn lấy tiền ra đuổi người đi?

 

Quả nhiên, bà Lục rút một tấm séc từ trong túi, đẩy về phía tôi.

 

“Tôi đã tìm được một người vợ môn đăng hộ đối cho Ứng Hoài rồi. Nếu cô biết điều, cầm tiền mà rời đi, đừng làm lỡ dở tương lai của nó.”

 

Tôi cúi đầu nhìn số tiền trên tấm séc: năm triệu.

 

Năm triệu, cũng chỉ bằng mức lương một năm không thưởng của tôi. 

 

Xem ra trước khi gặp mặt, vị phu nhân này chẳng buồn tìm hiểu kỹ về tôi làm nghề gì.

 

Tâm trạng vốn đang bị lời lẽ của bà làm xấu đi bỗng chốc tan biến. 

 

Tôi bật cười, đẩy trả lại tấm séc: “Bà Lục, bây giờ là thế kỷ 21, kiểu này lỗi thời rồi.” 

 

“Tôi vốn đã nghỉ việc, chính Lục Ứng Hoài đến tận nhà kéo tôi quay lại.”

 

Sắc mặt bà Lục lập tức thay đổi, miệng mở ra như muốn mắng, nhưng ngay lúc đó, một đôi tay quen thuộc đặt lên vai tôi.

 

Là Lục Ứng Hoài đến.

 

18.

 

“Mẹ không có quyền can thiệp vào quyết định của con, đừng thay con đưa ra bất kỳ quyết định nào.”

 

“Là con thích Thành Trúc, đang theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy chưa đồng ý.”

 

Lục Ứng Hoài chỉ vài câu đã chặn đứng lời của bà Lục, lạnh lùng nói: “Từ nhỏ mẹ đã không quản con nhiều, chẳng lẽ bây giờ lại nghĩ mình có khả năng can thiệp?” 

 

“Lục Thị là của con. Nếu mẹ còn muốn nhận cổ tức để an nhàn dưỡng già, thì đừng có ý định làm những chuyện không nên làm.”

 

Ngay trước mặt người ngoài, bị chính con trai của mình trách mắng, sắc mặt bà Lục khi xanh khi đỏ, cuối cùng không nói được gì, đành hậm hực bỏ đi.

 

Người vừa đi khỏi, giữa tôi và Lục Ứng Hoài lại rơi vào sự im lặng.

 

Câu “Là con thích Thành Trúc” vẫn còn vang vọng bên tai. 

 

Nhưng khi nhìn vào nét mặt của Lục Ứng Hoài, chẳng có chút nào giống đang tỏ tình, mà trông giống như anh sắp muốn “ăn tươi nuốt sống” tôi thì đúng hơn.

 

Nhưng tôi có thể nhìn ra, anh không phải đang tức giận, mà là đang lúng túng.

 

Tôi bật cười hai tiếng, Lục Ứng Hoài như phản xạ, lập tức đứng dậy, lạnh lùng buông một câu: “Về công ty.”

 

Nói xong, anh vội vàng bước nhanh ra ngoài, dáng vẻ như đang chạy trốn.

 

Tôi vừa cười vừa bước lên ghế phụ xe của anh.

 

Có vẻ như “khoá tình yêu” đã được mở, nhưng chỉ mới hé một chút.

 

Chiếc xe chạy chậm một cách bất thường, rõ ràng là anh muốn nói gì đó với tôi nhưng chưa nghĩ ra cách mở lời, nên đành kéo dài thời gian như vậy.

 

Tôi nghiêng đầu, nhìn một lúc lâu. 

 

Tay anh siết chặt vô lăng, bỗng buông một câu chẳng đầu chẳng đuôi: “Đừng đi xem mắt nữa.”

 

Có vẻ như một người mạnh mẽ lần đầu tiên biết thế nào là sợ hãi.

 

Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Nếu kết hôn, tài sản sau hôn nhân sẽ xử lý thế nào?”

 

Hết Chương 17:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page