“Anh tìm tôi có việc gì à?”
Lục Ứng Hoài nhíu mày, lắc đầu rồi lại gật đầu.
Tôi: “…”
“Vậy là có chuyện hay không có?” Tôi nhướng mày hỏi.
Giờ anh đã không còn là sếp của tôi, tôi cũng chẳng cần phải cung kính như trước.
Có lẽ không quen với thái độ nói chuyện của tôi, một lúc lâu sau, Lục Ứng Hoài mới chậm rãi lên tiếng, đồng thời lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhẫn.
“Không cần làm phiền dì sắp xếp xem mắt, ở đây đã có sẵn rồi.”
Hộp nhẫn vừa mở ra, chiếc nhẫn kim cương to bằng quả trứng bồ câu gần như làm lóa mắt tôi.
Bị ánh sáng của đồng tiền làm cho choáng váng trong năm giây, tôi nhanh chóng hoàn hồn và nghiêm túc hỏi: “Tôi nghe Tiểu Trần nói gần đây công việc rối tung hết cả lên, đúng không?”
Anh khựng lại một chút, rồi gật đầu.
Tôi lập tức đóng hộp nhẫn lại, trước lời nói có vẻ như đang cầu hôn của anh, tôi thẳng thừng từ chối: “Tôi không đồng ý dùng hôn nhân để hợp pháp hóa việc tôi tăng ca.”
Nói rồi mà, làm gì có chuyện Lục Ứng Hoài không đâu mà bỗng dưng dậy sớm thế này.
Nhìn gương mặt vô cảm kia mà xem, nghe những lời này nữa, có giống một người yêu tôi đến mức muốn kết hôn với tôi không?
Rõ ràng là vẻ mặt của một người đang nghĩ: “Công ty thiếu cô, không có cô thì chẳng ổn tí nào” mà thôi!
Miệng lưỡi của Lục Ứng Hoài luôn là vũ khí sắc bén, vô địch trên thương trường, chỉ cần lướt qua cũng đủ khiến người khác bị anh “bóc lột” một phen.
Nhưng sau khi nghe tôi nói, hiếm khi nào anh lại nghẹn họng như vậy, đen mặt, nửa ngày chẳng nói thêm được câu nào.
Tôi còn tưởng mình vừa đâm trúng tim đen nên mới khiến anh thế này.
Nghĩ đến chuyện dù sao mình cũng đã ở Lục thị bấy lâu, bỏ đi mà không đoái hoài gì thì không phải lắm.
Thế nên tôi vỗ vai anh, nói: “Tôi có thể quay lại làm thêm một thời gian, đến khi Tiểu Trần hoàn toàn thích ứng với công việc của tôi thì mới rời đi.”
Nghĩ một chút, tôi bổ sung: “Tất nhiên, là có trả lương.”
Sắc mặt của Lục Ứng Hoài càng khó coi hơn.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn gật đầu.
17.
Khi bước chân vào văn phòng lần nữa, cả đám người nhìn tôi như nhìn thấy cứu tinh, ánh mắt sáng rực.
Tiểu Trần lao đến ôm chầm lấy tôi: “Chị Tiểu Trúc, chị quay lại làm rồi!”
Tôi sửa lời: “Không, chỉ là được sếp trả phí để quay lại làm tạm một thời gian, giúp em thích nghi với công việc tốt hơn thôi.”
Nụ cười vừa rạng rỡ trên mặt Tiểu Trần lập tức xị xuống.
Quay lại văn phòng trước đây của mình, tôi nhận ra mọi thứ vẫn giữ nguyên như lúc mình rời đi.
Tiểu Trần, dù danh nghĩa đã tiếp quản vị trí của tôi, nhưng vẫn chưa chuyển vào đây làm việc, mà vẫn chen chúc ở khu vực thư ký bên ngoài.
Có lẽ vì bận rộn quá mà quên mất.
Tôi thở dài, xem qua tình hình từ khi mình rời đi.
Có vẻ như trước đây tôi đóng vai trò như một trục kết nối hoàn hảo, giờ không có tôi, mọi việc trở nên rối tung hết cả.
Tiểu Trần và nhóm thư ký bên ngoài đã cố gắng xử lý được một nửa, nhưng nửa còn lại bị Lục Ứng Hoài – trong cơn bực bội – làm rối thành một mớ hỗn độn, khiến việc giải quyết càng thêm khó khăn.
Càng xem xét, tôi càng cảm thấy công việc trước đây của mình thực sự rất vất vả.
Vùi đầu vào xử lý mọi thứ, nhanh chóng đưa tất cả hồ sơ và công việc trở lại đúng chỗ, giải quyết hoàn tất.
Cả ngày bận rộn, Lục Ứng Hoài không hề giao thêm bất kỳ việc nào ngoài danh sách công việc ban đầu.
Tôi vừa mới nghĩ anh đã tiến bộ, ngay sau đó lại thấy ai đó cầm một bó hoa hồng bước vào văn phòng của mình.
“Anh vẫn chưa từ bỏ ý định dùng hôn nhân để trói buộc tôi à, đồ gian thương.”
Tôi nhìn người đàn ông đưa bó hoa đến trước mặt mình, chẳng buồn nể nang mà buông lời châm chọc.
Lục Ứng Hoài đáp: “Nếu em nghĩ vậy thì cứ cho là thế.”
Tôi nhìn anh bằng ánh mắt như gặp quỷ.
You cannot copy content of this page
Bình luận