Chương 1:
04/02/2025
Chương 2:
04/02/2025
Chương 3:
04/02/2025
Chương 4:
04/02/2025
Chương 5:
04/02/2025
Chương 6:
04/02/2025
Chương 7:
06/02/2025
Chương 8:
06/02/2025
Chương 9:
06/02/2025
Chương 12:
06/02/2025
Chương 11:
06/02/2025
Chương 10:
06/02/2025
Chương 13:
08/02/2025
Chương 14:
08/02/2025
Chương 15:
08/02/2025
Chương 16:
08/02/2025
Chương 17:
08/02/2025
Chương 18:
08/02/2025
Chương 19:
11/02/2025
Chương 20: Ngoại truyện 1
11/02/2025
Chương 21: Ngoại truyện 2
11/02/2025
Chương 22: Ngoại truyện 3
11/02/2025
Việc gì cũng làm, việc gì cũng sẵn lòng.
Từng năm một, tôi càng làm càng tốt, cuối cùng cũng ổn định được bước chân của mình.
Không biết trong mắt Lục Ứng Hoài, tôi là gì?
Là bạn? Là đồng nghiệp? Hay chỉ đơn giản là một thư ký toàn năng?
Nhưng năm này qua năm khác, tôi luôn cảm thấy, không thể nào là tình yêu được.
Người như anh, dường như không có khái niệm về tình yêu.
Khi đã xác định rõ điều đó, cộng thêm việc tài chính đã dư dả, tôi mới quyết định nghỉ việc.
Dù sao thì giữ một người mình thích ở bên cạnh suốt nhiều năm nhưng không thể thổ lộ, thật sự quá khó chịu.
14.
Liên tục uống rượu với bạn bè mấy ngày liền, cuối cùng tôi chịu thua, liên tục cầu xin tha để về nghỉ ngơi.
Có vẻ như sau ngần ấy ngày, mọi người mới thật sự nhận ra tôi đã nghỉ việc ở Lục thị, tin nhắn lại ồ ạt đổ về.
Kèm theo đó là những tin nhắn từ các tổng quản các phòng ban từng thường xuyên trao đổi công việc với tôi, cũng như Tiểu Trần kể lể rằng bây giờ công ty đang rối tung lên, Lục Ứng Hoài thì ngày nào cũng nổi giận.
Tôi: ?
Tôi đâu phải người điều hành, sao vậy, Lục thị thiếu tôi là không vận hành được à?
Tiểu Trần: “Chị Tiểu Trúc, chị không biết đâu, mấy ngày nay có nhiều người lấy cớ làm ăn để đến giễu cợt sếp lắm.”
Tôi: “Giễu cợt chuyện gì?”
Tiểu Trần: “…Nói rằng anh ấy vốn đã cô độc, giờ lại làm mất bạn gái/vợ nữa.”
Tôi: “…”
Danh dự của mị!
Tôi: “Chị không phải bạn gái của Lục Ứng Hoài, cũng không phải vợ anh ấy! Chị và anh ấy chỉ là quan hệ cấp trên – cấp dưới trong sạch!”
Thực ra tôi cũng mong có gì khác, nhưng vấn đề là Lục Ứng Hoài không muốn!
Có lẽ nhận ra tôi bắt đầu hơi khó chịu khi nhắc đến chuyện này, Tiểu Trần nhanh chóng đổi chủ đề, kể về cảnh tượng khốn khổ của mọi người trong công ty sau những lần Lục Ứng Hoài nổi giận, khiến tôi bật cười.
Nói thêm vài câu, tôi ném điện thoại sang một bên, nằm nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Bận rộn như một con ong thợ suốt bao năm qua, đột nhiên rảnh rỗi thế này, thật sự không quen.
Nghĩ đến điều đó, tôi lại tự trách mình một trận.
Ban đầu dự định sau khi nghỉ việc sẽ đi du lịch, nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra ở Khánh Thị trước khi nghỉ, tôi bỗng mất hứng.
Nghĩ tới nghĩ lui, nhàn rỗi cũng chẳng làm gì, tôi quyết định về nhà bố mẹ ở một thời gian.
Chuyện xảy ra hồi cấp ba, sau này khi gia đình tôi khá hơn, bố mẹ vô tình nghe từ một người bạn học của tôi.
Sau đó vừa khóc vừa ôm chặt lấy tôi, mắng tôi một hồi vì đã giấu họ, dặn dò từ nay có chuyện gì cũng không được giấu.
Thế nên, khi thấy tôi chửi ông sếp chó má suốt bảy năm nay và giờ cuối cùng cũng nghỉ việc, mẹ tôi vui như trúng số.
“Con chịu nghĩ thông suốt mà rời đi rồi. Tiền ấy mà, ở đâu chẳng kiếm được, không nhất thiết phải gò bó ở một chỗ mãi.”
Mẹ xoa đầu tôi, dịu dàng nói: “Con gái mẹ là cô gái tuyệt vời nhất thế giới, chẳng nơi nào mà không yêu quý con cả.”
Bố tôi thì vừa cười vừa mắng: “Bà chỉ biết chiều nó!”
Nhìn bố mẹ, tôi lao vào ôm họ, làm nũng một hồi, cười đến không ngậm miệng nổi.
Ở nhà hai ngày vui vẻ, sau khi xác nhận rằng tôi hiện tại tiền bạc đầy đủ, cũng không có ý định đi làm ngay, thì ngọn lửa mai mối đã bị dập tắt bấy lâu nay của mẹ lại bùng lên.
Nghĩ đến mối tình thầm lặng không hy vọng và kinh nghiệm tình cảm trống rỗng của mình, tôi cũng chẳng chần chừ gì mà gật đầu đồng ý.
15.
Có câu nói – Từ xa xỉ mà trở về giản dị thì khó.
Nhìn thấy loại người như Lục Ứng Hoài rồi, bây giờ nhìn người khác, tôi thật sự chẳng thể có chút rung động nào.
Im lặng uống cà phê, cố nén sự khó chịu đối với đối tượng xem mắt.
Người đàn ông đối diện thao thao bất tuyệt: “Tôi nghe nói cô Thành từng làm việc ở Lục thị? Công việc tốt như thế sao lại nghỉ, đúng là một cái ‘bát cơm sắt’ đấy chứ.”
You cannot copy content of this page
Bình luận