Cẩm Nang Thư Ký Toàn Năng

Chương 13:

Chương trước

Chương sau

Hôm đó, như thường lệ, tôi phải đi mua đồ theo yêu cầu của nhóm nữ sinh kia. 

 

Nhưng vì nhớ nhầm độ ngọt của trà sữa, tôi bị chúng đổ đồ uống lên người, còn bị xô ngã, đạp đá và mắng nhiếc.

 

Bạn cùng lớp vốn đã quen với cảnh này nên ai cũng né tránh, chẳng một ai lên tiếng bênh vực.

 

Nhưng hôm đó, Lục Ứng Hoài, người vừa chuyển trường hôm trước, vì quên đồ mà quay lại lớp. 

 

Đúng lúc đi ngang qua, anh thấy toàn bộ sự việc.

 

Cậu thiếu niên khi ấy đã cao lớn vạm vỡ, nhờ được giáo dục và sống trong môi trường tốt từ nhỏ nên toát ra khí chất uy nghiêm tự nhiên, nhìn trưởng thành hơn hẳn bạn bè cùng tuổi.

 

Anh lấy đồ của mình, đứng khựng lại ở cửa lớp, liếc nhìn về phía tôi.

 

Nhóm nữ sinh cá biệt biết rõ anh xuất thân tốt, có chút e dè, nhưng vẫn theo thói quen buông một câu mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn!”

 

Lục Ứng Hoài khựng bước, nhếch miệng cười một cách đầy khiêu khích: “Thật chướng mắt.”

 

Tôi nghĩ khi anh nói câu “thật chướng mắt” ấy, trong số những người bị chỉ trích, có lẽ cũng bao gồm cả tôi. 

 

Vì nụ cười mỉa mai của anh khi đó rõ ràng là một đòn tấn công không phân biệt.

 

Thế nhưng, chính câu nói ấy lại thực sự giúp tôi tránh được việc bị đánh thêm.

 

Lục Ứng Hoài có vẻ ngoài điển trai, ai nhìn anh mà chẳng rung động? Ngay cả những nữ sinh cá biệt suốt ngày gây chuyện cũng không phải ngoại lệ.

 

Cả đám lập tức tản đi, chỉ còn tôi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh rời xa mà không biết phải phản ứng thế nào.

 

Như tìm được một cách tự bảo vệ mình, tôi cố gắng mọi cách để tiếp cận anh khi ở trường, thậm chí còn luôn tìm cách đi gần anh vào giờ tan học.

 

Còn Lục Ứng Hoài, không biết là do lười hay do ngầm đồng ý, anh không đuổi tôi đi.

 

Tất nhiên, anh cũng chẳng tỏ ra quan tâm gì hơn, chỉ dừng lại ở mức đó mà thôi.

 

Nhưng chỉ như vậy đã đủ để khiến những nữ sinh cá biệt kia dè chừng, dần mất hứng thú với tôi và chuyển mục tiêu sang người khác.

 

Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được “sức mạnh” là như thế nào, cũng là lần đầu tiên nếm trải nỗi cay đắng của tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.

 

Lục Ứng Hoài làm mọi thứ đều dễ dàng, đó là sức mạnh đến từ gia thế và sự nỗ lực của anh. 

 

Tôi cũng muốn trở nên như vậy.

 

Nhưng khoảng cách giữa tôi và Lục Ứng Hoài quá lớn, lớn đến mức tôi không có can đảm theo đuổi anh, chỉ biết đứng nhìn anh rời đi khi kỳ trao đổi học sinh kết thúc.

 

Anh sống theo cách mà tôi ngưỡng mộ. 

 

Mặc dù không thể ở bên cạnh, nhưng dường như chỉ cần bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, tôi sẽ có thể tiến lại gần anh hơn một chút.

 

Tôi quyết tâm thi đỗ trường đại học tốt nhất, cố gắng lấp đầy cuộc sống của mình bằng những điều có ích.

 

Nhưng trong khi tôi đang tiến lên, Lục Ứng Hoài cũng không hề dừng lại.

 

Anh tỏa sáng trên thương trường, chỉ sau hai năm đã nổi bật và giành được vị trí dẫn đầu.

 

Khi công ty anh mở rộng hoạt động kinh doanh, tôi vừa tốt nghiệp và tình cờ nhìn thấy tin tuyển dụng vị trí thư ký.

 

Hầu như không cần suy nghĩ nhiều, tôi nộp đơn ứng tuyển vào Lục Thị.

 

Khi đứng trước mặt Lục Ứng Hoài một lần nữa, có trời mới biết tôi đã căng thẳng đến mức nào. 

 

Dường như sự bình tĩnh mà tôi đã khó khăn rèn luyện suốt bốn năm đại học hoàn toàn biến mất.

 

Nhưng anh chỉ ngẩng đầu lên một cách vội vã, nhíu mày nói: “Cà phê.”

 

Anh không còn nhớ tôi nữa.

 

Tôi khẽ đáp lại, nuốt xuống nỗi cay đắng trong lòng, rồi lao đầu vào công việc.

 

Lục Ứng Hoài tuy kỹ tính, nhưng năng lực của anh thực sự rất mạnh mẽ. 

 

Trong thế giới người trưởng thành, tính cách của anh cũng đã dịu lại phần nào, không còn sắc bén như thời trung học.

 

Với mức lương cao và một mối tình thầm lặng luôn sôi sục trong lòng, tôi cắn răng, ra sức học hỏi những kiến thức mới từ anh. 

 

Hết Chương 13:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page