Chương 1:
04/02/2025
Chương 2:
04/02/2025
Chương 3:
04/02/2025
Chương 4:
04/02/2025
Chương 5:
04/02/2025
Chương 6:
04/02/2025
Chương 7:
06/02/2025
Chương 8:
06/02/2025
Chương 9:
06/02/2025
Chương 12:
06/02/2025
Chương 11:
06/02/2025
Chương 10:
06/02/2025
Chương 13:
08/02/2025
Chương 14:
08/02/2025
Chương 15:
08/02/2025
Chương 16:
08/02/2025
Chương 17:
08/02/2025
Chương 18:
08/02/2025
Chương 19:
11/02/2025
Chương 20: Ngoại truyện 1
11/02/2025
Chương 21: Ngoại truyện 2
11/02/2025
Chương 22: Ngoại truyện 3
11/02/2025
Nhìn từ ngoài vào, quả thật có chút giống công việc của “người nhà”.
Nhưng tôi làm tất cả những việc đó chỉ vì sếp trả tiền thôi mà!
Người trả tiền chính là đại gia, mà đây cũng chẳng phải việc gì phải bán rẻ thứ khác, sao lại không làm chứ?
Mệt mỏi ôm hết đồ đạc từ công ty mang về nhà, tôi vừa đặt xuống thì điện thoại lại reo lên.
Nhưng lần này không phải đồng nghiệp hay những mối quan hệ quen biết thông qua Lục Ứng Hoài, mà là bạn tôi gọi đến.
“Nghe nói cậu nghỉ việc rồi! Chúc mừng nhé! Cuối cùng cũng thoát khỏi sự chỉ huy của ông sếp chó má đó rồi, mau ra ngoài uống rượu đi!”
12.
Do tính chất công việc, tôi gần như không đặt chân đến quán bar suốt bảy năm qua.
Khi bước vào không gian ồn ào lần nữa, tôi có chút không quen, nhíu mày khó chịu, mãi mới tìm thấy bóng dáng bạn mình giữa những khoảng trống của đám người đang nhảy múa.
“Tiểu Trúc!”
Cô ấy gọi một tiếng, tôi vội đi về phía đó.
Thấy tôi nhíu mày, bạn tôi bật cười: “Cậu đúng là ở bên ông sếp của cậu lâu quá rồi, giờ ngay cả cách nhíu mày cũng giống anh ta.”
Tôi “phì” một tiếng: “Làm gì có.”
Về diện mạo của mình, tôi tự biết rõ.
Lục Ứng Hoài chính là tác phẩm điêu khắc hoàn hảo của Nữ Oa, tôi làm sao dám so sánh với anh.
“Sao thế, ngày nào cũng nghe cậu chửi ông sếp chó má của mình, nói công việc vừa mệt vừa khổ, cuối cùng thì bây giờ cậu cũng chịu từ bỏ mà nghỉ việc rồi?”
Bạn tôi đưa cho một ly rượu, cười trêu chọc.
Tôi mở điện thoại, đưa số dư tài khoản ra trước mặt cô ấy: “Chị đây có tiền rồi, không làm nhân viên công sở nữa.”
Bạn tôi trợn mắt ngạc nhiên, ôm lấy cổ tôi: “Ngày trước cậu toàn bảo lương cao, tôi còn không tin. Bây giờ xem ra đúng là cao thật! Tôi mặc kệ, hôm nay cậu mời đấy!”
Tôi thoải mái phẩy tay: “Cứ thoải mái mà ăn uống đi.”
Để uống cho vui, chúng tôi quyết định bao một phòng riêng, thoải mái gọi cả đống rượu, định uống một bữa thật đã đời.
Hôm sau, không còn áp lực công việc, cũng không phải lo lắng những chuyện liên quan đến Lục Ứng Hoài bất chợt làm phiền, đã lâu rồi tôi mới được uống một trận thật say.
Trong cơn mơ màng, bạn tôi lờ mờ hỏi: “Cậu ngày nào cũng chửi Lục Ứng Hoài là ông sếp chó má, nhưng cậu còn thích anh ta không?”
Tôi cầm chai rượu, cười vui vẻ: “Lục Ứng Hoài, cái tên đó, vừa đẹp trai vừa tài giỏi. Nhưng mà nói thật, đúng là đồ khốn, một tên khốn thật sự.”
“Tôi đang hỏi cậu có còn thích anh ta không cơ mà?”
Cồn trong người khiến suy nghĩ của tôi trở nên hỗn loạn, nhưng hai từ đó thì nghe rất rõ.
“Thích chứ.”
Làm sao có thể không thích Lục Ứng Hoài được?
Bao năm qua, trải qua biết bao chuyện, chẳng lẽ tôi thật sự chỉ vì lương cao mà kiên trì ở lại?
Không, đó chỉ là một phần.
Phần nhiều hơn là vì tôi muốn ở bên anh.
13.
Điều kiện gia đình tôi không tốt, đến cấp ba vì một vài lý do đặc biệt mà rơi vào cảnh trắng tay.
Thời đi học, để ghét một người có rất nhiều lý do, mà cũng có thể chẳng cần lý do gì.
Vì nghèo, vì ngoại hình ưa nhìn, lại thêm thành tích học tập khá.
Ngay từ khi mới vào lớp 10, tôi đã bị một nhóm nữ sinh cá biệt trong trường để mắt đến và trở thành mục tiêu bị b.ắ.t n.ạ.t.
Khi đó, tính cách tôi còn lâu mới được như bây giờ, nói trắng ra, tôi là kiểu người cứng đờ, ba đòn cũng không rên được một tiếng.
Vì không muốn bố mẹ vốn đang lo chuyện tiền bạc còn phải bận tâm thêm, tôi nuốt hết mọi đau khổ vào lòng, chẳng nói với ai một lời.
Còn những kẻ b.ắ.t n.ạ.t, thấy tôi không phản kháng càng thêm đắc ý, thủ đoạn ngày càng tàn nhẫn hơn.
Đến học kỳ hai lớp 10, Lục Ứng Hoài vì chính sách trao đổi của trường mà chuyển vào lớp tôi.
You cannot copy content of this page
Bình luận