Chương 1:
04/02/2025
Chương 2:
04/02/2025
Chương 3:
04/02/2025
Chương 4:
04/02/2025
Chương 5:
04/02/2025
Chương 6:
04/02/2025
Chương 7:
06/02/2025
Chương 8:
06/02/2025
Chương 9:
06/02/2025
Chương 12:
06/02/2025
Chương 11:
06/02/2025
Chương 10:
06/02/2025
Chương 13:
08/02/2025
Chương 14:
08/02/2025
Chương 15:
08/02/2025
Chương 16:
08/02/2025
Chương 17:
08/02/2025
Chương 18:
08/02/2025
Chương 19:
11/02/2025
Chương 20: Ngoại truyện 1
11/02/2025
Chương 21: Ngoại truyện 2
11/02/2025
Chương 22: Ngoại truyện 3
11/02/2025
Cuối cùng cũng tiễn được người đi, tôi ngồi lại xuống bên cạnh Lục Ứng Hoài, nhưng vừa nhìn đã thấy sắc mặt anh đen kịt, không thể tả nổi.
“Thành Trúc, tôi trả lương cho cô, cô báo đáp tôi như vậy à?”
Nhờ vào việc sắp nghỉ việc, lần đầu tiên tôi nhún vai, phản bác lại: “Sếp, nếu dựa theo Luật lao động, bây giờ không phải giờ làm việc.”
Lục Ứng Hoài bị nghẹn họng, sắc mặt càng khó coi.
Đã bảo đừng theo tôi ra ngoài rồi mà, đây chẳng phải là tự làm khổ mình sao?
Với tính cách của anh, đến chỗ đông người thế này chẳng khác gì chịu cực hình!
Trong lòng lại thầm than thở hai câu, tôi chỉ tay về phía nồi món cay đang bốc hơi nóng hổi trước mặt: “Còn ăn không? Để lâu là món này nhũn hết đấy.”
Lục Ứng Hoài nghiến răng nghiến lợi: “Ăn.”
10.
Hậu quả của việc đưa đại thiếu gia đi ăn ở quán bình dân chính là sáng hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, tôi đã phải kéo Lục Ứng Hoài – người đang nôn thốc nôn tháo – vào bệnh viện để truyền nước.
Khi tôi chạy lên chạy xuống lấy kết quả, nộp tiền, và quay lại phòng cấp cứu, xung quanh Lục Ứng Hoài đã đầy các ông bà lớn tuổi.
Họ vui vẻ nói chuyện, môi mấp máy không ngừng, cười tươi rói trò chuyện.
Lục Ứng Hoài không chỉ đẹp trai, mà khí chất cũng rất cuốn hút.
Dù không biết anh là một doanh nhân tầm cỡ, các bậc trưởng bối bình thường vẫn dễ dàng yêu mến anh.
Tôi lo sợ anh sẽ nổi nóng với những người lớn tuổi xa lạ này, vội vàng tiến tới.
Nhưng đúng lúc đó, một bà cô đang nói chuyện vui vẻ với anh nhìn thấy tôi hối hả đi đến, liền tươi cười kéo tay tôi, đẩy ngồi xuống ngay cạnh Lục Ứng Hoài.
“Đây là vợ cậu phải không? Trời ơi, thật xinh đẹp, đúng là đẹp đôi mà!” Bà cô cảm thán: “Nếu cậu chưa kết hôn, thì tôi nhất định phải giới thiệu đối tượng cho cậu đấy.”
Tôi: ?
Nhưng kỳ lạ thay, Lục Ứng Hoài không nói một lời, chỉ để mặc các ông bà cụ bên cạnh hết lời khen chúng tôi xứng đôi, rồi lại đoán rằng con cái chúng tôi sinh ra sẽ đẹp thế nào.
Liếc thấy vẻ mặt khá thoải mái của ông sếp kỹ tính, tôi biết điều không giải thích gì thêm.
Mãi đến khi Lục Ứng Hoài truyền xong dịch, hai chúng tôi sóng vai bước ra khỏi bệnh viện, anh mới từ tốn hỏi: “Lúc nãy hình như cô muốn nói gì thì phải?”
Tôi cầm tờ hóa đơn trong tay: “…Là người độc thân, bị người khác nói đã kết hôn thì phản xạ tự nhiên sẽ muốn phản bác thôi.”
“Hơn nữa, tôi với sếp nhìn qua cũng không giống người thuộc cùng một thế giới, sao lại có người nghĩ chúng ta là vợ chồng được chứ, haha…”
Tờ giấy trong tay vô thức bị vò nhăn lại.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy Lục Ứng Hoài nheo mắt, sắc mặt không mấy thiện cảm, chăm chú nhìn mình.
“Nghĩa là, cô cảm thấy việc người ta nói cô và tôi ở bên nhau là chuyện rất buồn cười?”
Tôi nghẹn lời: “Cũng… không đến mức buồn cười lắm…”
Nhưng thực sự buồn cười mà.
Lục Ứng Hoài là người thế nào, tôi ở bên anh nhiều năm như vậy, sao có thể không hiểu?
Tôi luôn cảm thấy, trừ phi có một tiểu hành tinh rơi xuống và từ trong đó bước ra một người ngoài hành tinh, nếu không thì anh rất có khả năng sẽ cô độc đến già.
Trong đầu ngoài công việc ra thì chỉ có vài sở thích nhỏ liên quan đến công việc, thời gian rảnh không hề dành cho tình thân, tình bạn hay tình yêu, bất kỳ loại cảm xúc nào.
Anh giống như một cỗ máy được lập trình sẵn, chỉ đi theo con đường định sẵn, không bao giờ làm bất kỳ việc gì nằm ngoài kế hoạch.
Chính vì thế, khi nghe anh nói muốn cùng ra ngoài ăn tối vào đêm qua, tôi mới ngạc nhiên đến vậy.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.
Nhưng khi nhìn gương mặt của Lục Ứng Hoài, nụ cười của tôi dần cứng lại.
Dựa vào kinh nghiệm, tôi có thể cảm nhận được rằng anh đang rất tức giận, và cơn giận này ngày càng lớn.
Nhưng… vì sao cơ chứ? Vì tôi à?
Không thể nào, trước đây tôi cũng từng nói những câu tương tự, chưa lần nào anh phản ứng như vậy cả.
You cannot copy content of this page
Bình luận