Chương 1:
04/02/2025
Chương 2:
04/02/2025
Chương 3:
04/02/2025
Chương 4:
04/02/2025
Chương 5:
04/02/2025
Chương 6:
04/02/2025
Chương 7:
06/02/2025
Chương 8:
06/02/2025
Chương 9:
06/02/2025
Chương 12:
06/02/2025
Chương 11:
06/02/2025
Chương 10:
06/02/2025
Chương 13:
08/02/2025
Chương 14:
08/02/2025
Chương 15:
08/02/2025
Chương 16:
08/02/2025
Chương 17:
08/02/2025
Chương 18:
08/02/2025
Chương 19:
11/02/2025
Chương 20: Ngoại truyện 1
11/02/2025
Chương 21: Ngoại truyện 2
11/02/2025
Chương 22: Ngoại truyện 3
11/02/2025
Ngày nghỉ hiếm hoi, tôi đã hẹn với bạn bè đến quán net để chơi game.
Ngay khi chuẩn bị giành được điểm hạ gục, chiếc điện thoại đặt bên cạnh bỗng vang lên tiếng chuông mà tôi cài riêng cho sếp.
Bỏ mặc ánh mắt trợn tròn của bạn bè và tiếng ai oán của đồng đội trong kênh chat, tôi lập tức tháo tai nghe, rời chuột, ngay lập tức chuyển sang trạng thái “nhân viên gương mẫu”.
Tôi hắng giọng rồi nhấn nút nhận cuộc gọi: “Alo, sếp.”
“…Cô đang ở đâu?”
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
Có lẽ tâm trạng vốn đã không tốt, lại thêm tiếng ồn xung quanh làm anh khó chịu, dù chỉ nói vài chữ, tôi cũng nhận ra ngay sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của anh.
“Đang tụ tập với bạn bè. Sếp có việc gì cần dặn dò không ạ?”
Tôi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi đến một góc yên tĩnh hơn gần cửa sổ.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, dường như anh đã đưa điện thoại cho ai đó bên cạnh.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy giọng nói run rẩy của đồng nghiệp đáng thương: “Chị Tiểu Trúc, chị mau tới cứu bọn em đi, không có chị thì khi tổng giám đốc nổi giận chẳng ai có thể kiềm chế được cả!”
Nhân viên công sở không xứng có ngày nghỉ, đúng không?
Tôi lau mặt một cái, nhưng nghe giọng thều thào của đồng nghiệp trong điện thoại, lại không thể làm ngơ.
Tính toán thời gian để đến nơi, tôi an ủi: “Được rồi, chị có thể tới trong 20 phút. Bây giờ, em rót cho anh ấy một tách trà trắng.”
“Trà ở trong túi làm việc, ngăn phía sau bên phải. Lấy một thìa trong đó, rồi mua nước suối Bách Tuế Sơn, đun tới khoảng 80 độ, pha cho anh ấy uống.”
Đồng nghiệp run rẩy hai lần, nhanh chóng cảm ơn tôi rồi cúp máy.
Khi cầm điện thoại quay lại chỗ ngồi, trận game đã kết thúc, trên màn hình hiện lên hai chữ “Thất Bại” to đùng, phối với gương mặt u oán của bạn tôi, trông thật buồn cười.
Thấy tôi lấy áo khoác vest từ trong túi ra, cô ấy lập tức hiểu ý, vẻ mặt u oán chuyển sang sự cảm thông: “Cậu khó khăn lắm mới được nghỉ, sao lại phải về làm thêm giờ?”
“Có chút việc xảy ra, cần tôi qua giải quyết.” Tôi vỗ vai bạn mình: “Lại cho cậu leo cây rồi, lần sau tôi bù.”
Bạn tôi: “Cậu nói cứ như đây không phải lần đầu tiên vậy.”
Tôi bất lực nhún vai.
Nhanh chóng lấy bộ mỹ phẩm từ túi ra, trang điểm một lớp nhẹ phù hợp với công việc, rồi buộc mái tóc đang xõa lên.
Dưới ánh mắt phức tạp của bạn, tôi từ một cô nàng lười biếng ở nhà biến thành nữ nhân viên văn phòng sáng ngời chỉ trong nháy mắt.
“Ông sếp của cậu vừa kỹ tính vừa lạnh nhạt, công việc giao cho cậu thì nhiều, làm sao cậu có thể trụ được với anh ta suốt mấy năm trời?”
Xác nhận hình ảnh chỉnh chu trong gương, tôi đeo túi xách nhỏ lên vai, xoa tay trước mặt bạn mình: “Anh ấy đẹp trai.”
“Và quan trọng hơn, anh ấy trả lương cao.”
Cao đến mức ngoài thị trường không tìm được công việc thứ hai trả mức lương khủng như vậy, làm một tháng bằng người khác làm cả năm.
2.
Khi tôi bắt taxi đến hiện trường, thời gian vừa khớp đúng 20 phút.
Bảy năm rồi, khả năng quản lý thời gian của tôi quả thật đã đạt đến một tầm cao mới, trong lòng không khỏi tự chấm điểm tuyệt đối cho bài kiểm tra nhân viên công sở của mình.
Vừa bước chân vào phòng tiếp khách, đồng nghiệp đã lập tức lao tới như gặp được cứu tinh: “Chị Tiểu Trúc, cuối cùng chị cũng tới rồi.”
Đồng nghiệp là một cô nhóc hơn 20 tuổi, vừa mới tốt nghiệp, nét ngây ngô của thời sinh viên vẫn chưa phai.
Vừa nhìn thấy tôi, đôi mắt đã ngấn lệ, trông như một chú cún nhỏ vừa ăn được món ngon.
Tôi bật cười, vỗ nhẹ lên đầu cô ấy: “Pha trà chưa?”
Cô nhóc gật gật đầu: “Vừa mới bưng vào, sắc mặt trông đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn không chịu nghe ai nói gì.”
Rồi lại thút thít hai tiếng: “Lúc đầu mọi chuyện đang bàn bạc rất tốt, thế mà sếp đột nhiên thay đổi sắc mặt, nói không ký nữa. Hức hức, phải làm sao đây, chị Tiểu Trúc…”
You cannot copy content of this page
Bình luận